Đinh Hồng Lượng hít một hơi thật sâu, lúc này mới có thể đè được lửa giận trong lòng xuống, sau đó lại cười nói: “Diệp tiên sinh, hôm qua tôi đã phạm sai lầm, là tôi quá đáng, cậu xem, hay là tôi mời cậu ăn bữa cơm kết giao bạn bè nhé, có chuyện gì cũng dễ nói hơn.”
“Tôi từ bỏ nhà hàng Nhã Yến, sau này cũng không có ý đồ đó nữa, còn cậu, cũng không tiếp tục thu mua nữa, nếu như cậu đồng ý bán cổ phần trong tay, thì bây giờ tôi sẽ gom tiền để mua lại, cậu cũng không lỗ.”
Khi nói đến phần sau, thì giọng nói của Đinh Hồng Lượng đã mang theo vài phần cần khẩn.
“Chủ tịch Đinh, bây giờ ông mới hối hận thì có phải là hơi muộn rồi không!” Diệp Mặc nghe xong thì cười xùy một tiếng.
Đinh Hồng Lượng lại mở miệng, đang định khẩn cầu thêm vài câu: “Diệp tiên sinh. . .” Thì đối phương đã đánh gãy ông ta.
“Rất xin lỗi, chủ tịch Đinh, tôi chắc chắn phải lấy được tập đoàn Đinh thị của ông, ông cứ chuẩn bị tinh thần đi! Cứ vậy nhé, tôi cúp đây!” Sau khi nói xong thì lại trực tiếp cúp điện thoại.
Tút tút!
Đinh Hồng Lượng nghe âm thanh tút tút thì ngây người rất lâu.
Sau đó, ông ta giận tím mặt, hai mắt trợn trừng lên, ông ta ném mạnh điện thoại trong tay xuống đất, mảnh vỡ điện thoại bắn ra bốn phía.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều hơi run rẩy, tất cả đều câm như hến.
“Mẹ nó!” Đinh Hồng Lượng lại tức giận mắng một câu, rồi hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, gương mặt của ông ta bởi vì cực kỳ phần nỗ cho nên đã vặn vèo và có vài phần dữ tợn.
Ông ta vẫn cảm thấy chưa hết giận, nên liền cầm chén trà trên bàn, rồi ném mạnh ra ngoài.
“Con mẹ nó chứ, tên chó má này tưởng mình là ai, khi ông đây ra ngoài lăn lộn thì tên khốn này còn đang bú sữa mẹ ý chứ! CMN, thế mà dám phách lối như vậy!” Đinh Hồng Lượng thở phì phò, rồi mắng to.
Ông ta vô cùng tức giận!
Nếu như là người cùng thế hệ thì đã đành, nhưng hết lần này đến lần khác lại là một thằng nhãi ranh mới hơn 20 tuổi, cho nên làm sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này chứ!
Tất cả mọi người ở trong phòng lại run rẩy, rồi cúi đầu thấp hơn.
Nhất thời, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một người thanh niên 27 28 tuổi mang theo nụ cười vui vẻ bước vào phòng, anh ta nhìn bốn phía một chút, rồi hơi ngơ ngác.
Anh ta nói với vẻ kinh ngạc: “Ồ! Mọi người đều ở đây à! Đang họp sao?”
Tiếp đó, anh ta cũng không quan tâm lắm, liền đi thẳng đến trước bàn làm việc, cười hì hì nói: “Cha, chuyện nhà hàng Nhã Yến sao rồi? Khi nào chúng ta có thể mua lại! Con phải mời Tần tiểu thư làm quản lý mới được! Như vậy con mới có thể thân thiết với cô ấy hơn!”
“A! Đúng rồi! Cha, chiếc xe S720 của con có vấn đề! Bạn con làm hỏng một chút nên phải mang đi sửa, cha cho con ít tiền con mua một chiếc mới, mua một chiếc P1, chỉ có 15 triệu thôi! Chiếc xe đó rất ngầu! Chiếc S720 quá rẻ nên bạn bè toàn chê cười con!”
Anh ta nói xong còn lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm ảnh rồi đưa qua cho Đinh Hồng Lượng xem.
“Chính là chiếc xe này!”
Đinh Hồng Lượng ngước mắt lên nhìn, hai tay ông ta đã siết chặt lại, hàm răng đã nghiến ken két.
Gương mặt gia nua đã đỏ bừng lên vì giận dữ.
Song, Đinh Vân Thụy vẫn không phát giác ra mà chỉ cười hì hì, anh ta còn lật vài tấm ảnh khác cho cha mình xem.
Đinh Hồng Lượng cắn răng một cái, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, liền giật cái điện thoại rồi hung hăng đập mạnh.
Rầm!
Chiếc điện thoại vỡ tan tành.
Đinh Vân Thụy ngây người ra, mặt mũi anh ta tràn đầy mờ mịt, kinh ngạc, chấn động, và còn có một tia tủi thân.
Cha anh ta chưa bao giờ đối xử với anh ta như vậy cả!
Đây là. . . chuyện gì thế này?
“Tên phế vật này, cả ngày chỉ biết tán gái, chơi xe, đến bao giờ mày mới có thể tiến bộ một chút!” Đinh Hồng Lượng đứng bật dậy, rồi mắng to.
“Cha!” Đinh Vân Thụy cau mày, anh ta còn định tranh luận một chuyến.
“Đinh thiếu gia, cậu mau ra ngoài trước đi!” Thư ký thấy thế liền tiến lên vài bước, rồi kéo Đinh Vân Thụy đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, thư ký kể lại cho Đinh Vân Thụy nghe.
“Cái gì?”
Sau khi Đinh Vân Thụy nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau anh ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Họ Diệp kia đã nện 1 tỷ để mua 15% cổ phần của tập đoàn, hơn nữa, còn đang kêu gào muốn thu mua toàn bộ tập đoàn Đinh thị á?
Chuyện này. . . làm sao có thể chứ!
Họ Diệp kia có nhiều tiền như thế sao?
Sau khi tỉnh táo lại, thì Đinh Vân Thụy cuống cuồng nắm lấy tay của thư ký, vội vàng hỏi: “Chú Lâm, chuyện này. . .sẽ không sao chứ? Tập đoàn chúng ta sẽ không bị thu mua thật chứ?”
Nếu như mất tập đoàn Đinh thị, thì những người bạn kia sẽ còn để ý anh ta sao?
“Không có chuyện gì đâu, chủ tịch Đinh rất có bản lãnh, tên nhóc kia không gây được sóng gió gì đâu!” Thư ký chỉ biết an ủi.
“Đúng thế! Bản lãnh của cha rất lớn! Chỉ bằng thằng nhãi kia thì không chơi nổi cha đâu, thằng nhãi kia đang tìm chết mà thôi!” Đinh Vân Thụy nở nụ cười, anh ta đã không lo lắng nữa, khi nói đến thằng nhãi kia thì anh ta còn lộ ra vẻ trào phúng.
Theo Đinh Vân Thụy, thì thằng nhãi kia không biết tự lượng sức mình mới muốn thu mua tập đoàn nhà mình.