Mọi lần họp cổ đông thì Lão Phương đều đến rất sớm, nhưng sao hôm nay lại đến muộn vậy nhỉ?
Đinh Hồng Lượng nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy vẫn còn ít thời giai nên liền tiếp tục chờ đợi.
Thời gian trôi qua, không ít người đều chú ý đến vị trí trống này, rồi bắt đầu nghị luận.
Đinh Hồng Lượng chờ thêm 10 phút đồng hồ nhưng vẫn không thấy người xuất hiện, ông ta nhướn mày lên, trong lòng thì cảm thấy hơi bất an, “Sẽ không . . . xảy ra chuyện gì chứ?”
Tình hình ngày hôm nay có hơi là lạ!
Nhưng thằng nhãi này cũng không có biểu hiện gì lạ cả.
“Không có chuyện gì đâu!”
Đinh Hồng Lượng trầm ngâm một chút, rồi nhẹ nhàng thở ra, ông ta cảm thấy mình nghĩ nhiều thôi.
Dù sao Phương Quốc Văn cũng là bạn bẹ vài chục năm với mình, làm sao có thể bị một người ngoài thuyết phục được!
Tuyệt đối không có khả năng!
Cộc cộc cộc!
Bên ngoài truyền vào một loạt tiếng bước chân, sau đó, một người đoàn ông tóc hơi bạc, khoảng chừng 50 tuổi đi vào.
Đinh Hồng Lượng lập tức đứng dậy, cười to nói: “Quốc Văn! Mọi người đang chờ ông đấy! Cuối cùng ông cũng đến rồi!”
“Mau ngồi! Mau ngồi đi! Ông đến rồi thì chúng ta bắt đầu họp thôi!”
Phương Quốc Văn dừng bước chân, ngước mắt lên nhìn người bạn cũ của mình, rồi nở nụ cười xa cách, nói: “Chủ tịch Đinh, tôi không ngồi đâu!”
“Ơ! Sao. . . sao thế?” Sắc mặt của Đinh Hồng Lượng lập tức cứng đờ.
Trong lòng ông ta tràn đầy mờ mịt.
Hôm nay Phương Quốc Văn bị làm sao thế?
Trong phòng họp cũng nổi lên một trận xôn xao.
“Chủ tịch Đinh, tôi đã bán cổ phần rồi, đây là hợp đồng chuyển nhượng tôi chuẩn bị, tôi chỉ muốn thông báo cho ông một tiếng trước khi đưa cho Diệp tiên sinh ký mà thôi.” Phương Quốc Văn lấy một đống văn kiện trong cặp công văn ra.
“Ông. . .”
Đinh Hồng Lượng ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt trợn trừng của ông ta tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Ngay sau đó, ông ta lại nổi giận đùng đùng.
“Phương Quốc Văn, ông có ý gì! Chẳng lẽ ông không biết thằng nhãi này muốn làm gì sao? Tên này muốn thu mua toàn bộ tập đoàn của chúng ta, tên này muốn cướp đi tâm huyết cả đời của chúng ta!” Đinh Hồng Lượng tức giận rít gào, sắc mặt ông ta đã rất dữ tợn.
Sắc mặt Phương Quốc Văn lạnh lùng, nheo mắt nhìn Đinh Hồng Lượng.
Phương Quốc Văn cười xùy một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc.
“Ông cũng biết đây là tâm huyết của chúng ta à!”
“Ông…ông có ý gì?” Đinh Hồng Lượng hơi giật mình, rồi lại dùng âm thanh hung dữ để quát lên: “Ông cảm thấy, nhưng năm gần đây tôi đối xử với ông không tốt sao? Nếu như không có tôi, thì tập đoàn có phát triển như vậy không, có lên sàn được không?”
Phương Quốc Văn cười nhạo.
“Năm đó, ba anh em chúng ta cùng thành lập công ty này, nhưng bây giờ thì sao, công ty đã trở thành của nhà ông rồi, lão tam đã bị ông đuổi đi, khi đó ông trả lão tam bao nhiêu tiền với đống cổ phần đó? 200 nghìn!”
“Còn nữa, ông vẫn luôn tìm cớ đuổi tôi đi, đề phòng tôi ở khắp nơi, không cho tôi tham gia vào bất cứ quyết sách nào của công ty.”
Sau khi Đinh Hồng Lượng nghe xong thì gương mặt ông ta hơi đỏ lên, quát nhẹ: “Chuyện này. . . đã là quá khứ rồi! Ông nhất định phải không níu chặt không buông sao! Dù sao thì chúng ta cũng là anh em bao nhiêu năm nay, bây giờ ông lại quay sang giúp người ngoài là sao!”
Phương Quốc Văn dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi đã muốn đi từ lâu rồi, lúc trước tôi đã bảo ông bỏ tiền ra mua cổ phần của tôi, nhưng ông nói là không có nhiều tiền như vậy, còn bắt tôi phải bán rẻ cho ông, vậy thì tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể bán cho người ngoài thôi, Diệp tiên sinh đã đồng ý mua toàn bộ cổ phần của tôi với giá gấp đôi thị trường.”
“Gấp đôi?”
Đinh Hồng Lượng giật mình, hai mắt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực hạn.
16%!
Giá thị trường khoảng 1 tỷ, gấp đôi chính là 2 tỷ đấy!
Thằng nhãi này điên rồi à!
Toàn bộ phòng họp cũng bắt đầu sôi trào.
Tất cả mọi người đều hiện lên vẻ rung động khó tin.
Sau đó, ánh mắt bọn họ nhìn về phía người thanh niên kia đã có vài phần hoảng sợ và nóng bóng.
Nếu như người này không phải là thằng ngu, thì sẽ là một nhân vật vô cùng khủng bố, người ta căn bản không quan tâm đến mấy trăm triệu!
“Chủ tịch Đinh, ông tự giải quyết cho tốt đi!”
Phương Quốc Văn lạnh lùng nhìn Đinh Hồng Lượng một cái, rồi quay người đi đến trước mặt Diệp Mặc, cười nói: “Diệp tiên sinh, ngài xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên thôi!”
Diệp Mặc mỉm cười, tiếp nhận tập văn kiện và bút, sau đó ký tên mình vào.
Sau đó, Diệp Mặc đứng lên, ngẩng đầu nhìn một vòng rồi nói to: “Được rồi, bây giờ tôi đã có 34% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, tôi sẽ ra giá gấp đôi để thu mua tất cả cổ phần trong tay mọi người, nếu ai muốn bán thì cứ tìm tôi nhé!”
Âm thanh vang dội, rất khí phách.
Tâm thần của tất cả mọi người đều run lên.
Cơ thể của Đinh Hồng Lượng cũng run lên, sắc mặt ông ta đã trắng bệch, sau đó, hai chân ông ta nhũn ra, ngã bịch xuống ghế, ánh mắt của ông ta đã không còn thần thái, cả người giống như mất hồn vậy.