Trong phòng họp lại sôi trào lên một lần nữa.
Gương mặt của tất cả mọi người tràn đầy vẻ rung động.
Mua toàn bộ với giá gấp đôi thị trường!
Chuyện này. . . cũng quá hào phóng rồi!
Đến cùng. . .vị này có lai lịch gì đây?
Vừa rồi đã bỏ thêm 1 tỷ, bây giờ chắc cũng phải thêm 1 tỷ nữa, người này không đau lòng chút nào sao?
Trả một cái giá đắt như vậy để thu mua tập đoàn Đinh thị thì chắc không phải là thu mua thương nghiệp đơn giản rồi, mà phải dính đến ân oán cá nhân vô cùng nghiệp trọng. . .rốt cuộc. . .chủ tịch Đinh đã trêu chọc nhân vật đáng sợ đến mức nào chứ!
Bọn họ nghĩ đến đây thì lại liếc mắt nhìn về phía vị chủ tịch Đinh kia một chút.
Ban nãy ông ta vẫn còn rất hăng hái và phấn chấn, giờ phút này thì lại giống như người mất hồn, mặt mùi tràn đầy tuyệt vọng và hôi bại.
“Hay là. . . bán đi!”
“Tôi cũng thấy thế, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.”
Ánh mắt bọn họ lóe lên, châu đầu ghé tay bàn luận với nhau.
“Diệp tiên sinh, tôi có 1%, ngài xem. . .” Có người không nhịn được nữa, nên đã đứng lên đi về phía người thanh niên kia, nhỏ giọng nói.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi mua hết, giá vẫn là gấp đôi thị trường, bây giờ ông đi chuẩn bị hợp đồng đi.”
“Được được!” Người kia vui vẻ ra mặt.
Gấp đôi giá thị trường, thì ông ta sẽ kiếm được thêm 70 80 triệu rồi!
“Diệp tiên sinh. . .!”
Có người đi đầu, thì những người còn lại cũng bắt đầu tranh nhau tiến lên, bọn họ chỉ sợ vuột mất cơ hội này.
Đinh Hồng Lượng ngơ ngác nhìn cảnh này.
Cơ thể ông ta co quắp trên ghế, cả người giống như không còn chút sức lực nào.
Tâm huyết cả đời của ông ta đã bị người ta cướp đi rồi!
Trong lúc nhất thời, Đinh Hồng Lượng cảm thấy rất chán nản, tuyệt vọng.
Sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng, Diệp Mặc đứng dậy, tiến đến sau lưng Đinh Hồng Lượng, nhẹ nhàng vỗ bờ vai ông ta, cười nói: “Chủ tịch Đinh, tôi vừa tính toán xong, mấy người này có 18%, cộng thêm 34% của thôi thì vừa đủ 52%, tôi nghĩ, ông nên rời khỏi vị trí đó thôi! À đúng rồi, bây giờ không cần gọi là chủ tịch Đinh nữa, mà phải gọi là Đinh tiên sinh!”
Hai tay Đinh Hồng Lượng siết chặt lại, trên gương mặt chán nản của ông ta đã hiện lên một vệt đỏ bừng, ông ta tức giận đến mức cơ thể run rẩy kịch liệt.
“Họ Diệp, mày có cần phải làm đến mức này không? Mày nhất định phải ép tao đến bước đường cùng đúng không?” Đinh Hồng Lượng cắn răng, dùng âm thanh hung dữ quát lên, sắc mặt ông ta đã có vài phần điên cuồng.
“Đường cùng? Làm gì đến mức chứ! Ông vẫn còn có nhiều cổ phần như vậy cơ mà, còn có rất nhiều tiền nữa, ông vần là kẻ có tiền mà!” Diệp Mặc híp mắt lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt của hắn mang theo vài phần giễu cợt, “Không phải ông rất thích cướp đồ của người khác sao! Hiện giờ tôi chỉ cho ông nếm thử cảm giác giống như thế mà thôi.”
“Mày. . .”
Sắc mặt Đinh Hồng Lượng đỏ bừng lên, hai mắt trợn trừng trừng như sắp phun ra lửa, nhưng lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Ông ta cảm thấy hơi hối hận vì chuyện của nhà hàng Nhã Yến.
Ông ta không nên chạm vào nhà hàng đó!
Nhưng mà khi đó, ông ta không ngờ thằng nhãi này lại có địa vị lớn như vậy, còn có thể nện nhiều tiền như vậy để thu mua tập đoàn Đinh thị, chỉ sợ địa vị của thằng nhãi này còn lớn hơn những gì ông ta dự liệu nhiều!
Đinh Hồng Lượng nhìn hai bên một chút, khi nhìn thấy Phương Quốc Văn thì lập tức giận dữ mắng lên: “Họ Phương, bây giờ ông hài lòng chưa? Chính ông là người đã phá hủy tập đoàn này! Phá hủy tâm huyết của chúng ta.”
“Làm sao có thế!” Phương Quốc Văn cười xùy một tiếng, : Diệp tiên sinh cũng là người trong ngành âm thực, hai nhà hàng nổi tiếng nhất nước là nhà hàng Duyệt Vân và nhà hàng Nhã Yến đều do anh ta thành lập, có anh ấy ở đây, thì tập đoàn sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn mà thôi.”
Đinh Hồng Lượng nghe xong thì giật mình, ông ta đỏ mắt lên, lại á khẩu không nói nên lời.
Diệp Mặc kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, rồi lại chỉ vào vị trí cũ của mình, cười nói: “Đinh tiên sinh, vị trí của ông ở bên này, đây là vị trí dành cho cổ đông thứ hai đấy!”
Đinh Hồng Lượng liếc mắt nhìn qua, thì gương mặt ông ta lại co quắp lại.
Tên khốn chó má lại đang làm nhục mình đây mà!
Ông ta cắn răng một cái, rồi quay người bước ra ngoài, sau đó đóng sập cửa phòng họp lại.
“Chủ tịch Đinh. . .”
Thư ký và đám quản lý cao tầng đều chờ ở bên ngoài, sắc mặt bọn họ đều hơi tái nhợt.
Bọn họ cũng đã biết chuyện vừa phát sinh trong phòng họp!
Chủ tịch Đinh đã thua!
Họ Diệp kia đã thành công chiếm lấy tập đoàn Đinh thị!
Đến bây giờ, bọn họ vẫn không thể nào tin tưởng được chuyện này, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà tập đoàn đã đổi chủ, mà hôm qua chủ tịch Đinh vẫn còn tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ thì. . . !
Đến cùng thì người trẻ tuổi họ Diệp kia là thần thánh phương nào?
Tại sao lại có thể có thần thông lớn như vậy chứ?