Đinh Hồng Lượng cau mày, quát lên: “Đừng gọi tôi là chủ tịch Đinh, tôi không còn là chủ tịch của mấy người nữa! Tôi cũng sẽ bán hết cổ phần trong tay đi, sau này, tôi sẽ không phải cổ đông của tập đoàn nữa, tên khốn đó đừng hòng buồn nôn tôi! Các người muốn ở lại đây thì mau đi nịnh nọt tên khốn kia đi! Còn không muốn ở lại thì đi nhanh đi!”
Ông ta nói xong thì phất tay áo một cái, quay người rời đi.
Thư ký vội vàng đuổi theo Đinh Hồng Lượng đến phòng làm việc để thu dọn đồ đạc.
Sau đó không lâu, một chiếc xe thể thao McLaren dừng lại trước cổng chính tập đoàn, một người thanh niên 27 28 tuổi bước xuống xe.
Anh ta vừa ngâm nga bài hát vừa đi về phía thang máy.
Người bên cạnh nhìn thấy anh ta thì ánh mắt đều hơi là lạ.
Đinh Vân Thụy hơi giật mình, anh ta sờ sờ lên mặt mình, rồi lại sờ sờ lên tóc, sau đó thì thầm: “Hôm nay mình đẹp trai như vậy sao?”
Đinh Vân Thụy cười tự sướng một tiếng, rồi đi vào thang máy, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
Trên đường đi, rất nhiều người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn anh ta, lần này anh ta đã cảm thấy không đúng rồi, tuy rằng anh ta rất đẹp trai, nhưng cũng không đẹp trai đến trình độ này, với lại, những người này cũng đã gặp anh ta nhiều rồi mà.
Đinh Vân Thụy bước nhanh đến phòng làm việc của mình, chỉ thấy có mấy người đang khuân đồ từ trong phòng làm việc của mình ra ngoài.
Anh ta nhất thời giận dữ, bước nhanh lên vài bước rồi quát to.
“Này! Các người. . . đang làm gì đấy?”
Một người ngước mắt lên nhìn Đinh Vân Thụy rồi bình tĩnh nói: “Dọn văn phòng chứ làm gì!”
“Cậu. . . cậu dám nói chuyện với tôi như vậy à? Cậu tên gì, chức vụ gì? Cậu có tin tôi nói cho cha tôi biết không, hả?” Đinh Vân Thụy giận dữ hét lên.
Người kia bĩu môi, nói với vẻ khinh thường: “Stop! Đi đi! Mau đi cáo trạng đi, nhanh hộ cái!”
Đám người ở xung quanh thấy thế đều lộ ra vài phần châm chọc.
Xem ra vị đại thiếu gia này còn chưa biết chuyện gì xảy ra!
“Cậu cậu cậu. . . còn có mấy người nữa, định tạo phản à! Có tin tôi đuổi việc tất cả các người không?” Đinh Vân Thụy tức giân đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt anh ta cũng đỏ bừng lên.
“Đại thiếu gia, tỉnh lại đi! Tập đoàn này đã không thuộc về cha cậu rồi, cha cậu cũng đã chạy rồi, cậu mau cầm đống đồ của mình rồi cút nhanh đi!”
Mấy người kia giễu cợt vài câu rồi trực tiếp ném đồ qua.
Đinh Vân Thụy nghe thấy thế thì ngẩn người ra, thì thào vài câu: “Không. . . không thể nào!”
Anh ta không thể nào tin chuyện này là thật, cũng không thể nào tiếp nhận sự thật này.
“Không tin? Tự cậu gọi điện thoại hỏi cha mình đi!”
Lúc này Đinh Vân Thụy mới móc điện thoại ra gọi một cuộc, một lát sau, toàn thân anh ta run lên, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, tiếp đó thì hai chân mềm nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi xuống đấy.
Anh ta giống như gặp sấm sét giữa trời quang, trực tiếp làm anh ta mờ mịt.
“Xong!”
Cuối cùng, anh ta cũng ngã ngồi xuống đất, gương mặt như đang khóc tang, tinh thần thì suy xụp.
Diệp Mặc đảo mắt quét một vòng văn phòng chủ tịch.
“Dọn sạch thật này!”
Trong phòng chỉ còn mấy cái bàn và một đống văn kiện.
Diệp Mặc đi qua ngồi xuống ghế dựa.
Phương Quốc Văn dẫn theo mấy người đi vào, cười nói: “Chúc mừng Diệp tiên sinh! Mấy người này đều là nhân viên lâu năm trong tập đoàn, năng lực làm việc rất tốt.”
Diệp Mặc ngước mắt lên đánh giá mấy người này một phen rồi gật đầu: “Vậy liền để bọn họ bổ sung vào mấy vị trí trống đi, cứ khảo sát một thời gian rồi tính sao!”
“Cũng được!” Phương Quốc Văn cười một tiếng.
“Tạ ơn chủ tịch Diệp!” Mấy người kia đều kích động hô lên một tiếng.
Phương Quốc Văn nhìn trái nhìn phải rồi cười nói: “Ngài có muốn sửa sang lại văn phòng này không?”
“Không cần đâu!” Diệp Mặc lắc đầu: “Công việc sau này sẽ giao cho tổng giám đốc, tôi sẽ không thường xuyên đến đây, tôi chỉ cần nắm chắc phương hướng tổng thể của tập đoàn là được! Căn bản tôi phải trông con, nên khá bận!”
Phương Quốc Văn nghe thấy thế thì hơi giật mình, rồi lại cười.
Cũng đúng!
Công việc bình thường chỉ cần tổng giám đốc là đủ rồi!
Phương Quốc Văn lại đánh giá người trẻ tuổi này một chút, thì đáy lòng dâng lên một loại cảm giác thán phục.
Ông ta cũng không biết vị này có lai lịch gì, nhưng tuyệt đối là không tầm thường.
Diệp Mặc nhìn Phương Quốc Văn một cái, rồi cười khẽ nói: “Phương tiên sinh, nếu như ông rảnh rỗi, thì cũng có thể tìm một chức vị để làm!”
“Tôi á? Quên đi thôi! Trước kia tôi cũng muốn làm đấy, nhưng bây giờ già rồi, đã không còn tinh lực nữa rồi, sau này mua một cổ phần để làm cổ đông, rồi nói vài ý kiến giúp cho tập đoàn phát triển được rồi.” Phương Quốc Văn cười khổ rồi lắc đầu.
“Cũng được!” Diệp Mặc cũng gật đầu.
Lúc này, bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, hệ thống đang lựa chọn phần thưởng. . .]
[Chúc mừng ký chủ, nhận được quyền sở hữu tập đoàn bất động sản Vân Hồ!]
Tập đoàn bất động sản Vân Hồ?
Diệp Mặc hơi giật mình.
Hắn đã nghe nói đến cái tên này, đây là một tập đoàn bất động sản có quy mô khá lớn, và có chút danh tiếng.
“Không tồi nhỉ!”
Ánh mắt của Diệp Mặc vẫn rất bình tĩnh.
Hắn ở thêm một lúc để xử lý vài chuyện, sau đó thì đi đến nhà hàng Nhã Yến.