Trong văn phòng, Tần Nhã đang ôm Nặc Nặc lên để dỗ dành.
“Ngoan ngoan! Đừng khóc mà!”
Diệp Mặc gõ cửa một cái, rồi mở cửa đi vào, “Sao thế?”
“Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Tần Nhã lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ.
Nàng đã bế hai đứa bé này rất nhiều lần, thế nhưng nàng chưa từng trông trẻ con bao giờ, đây là lần đầu tiên nàng trông trẻ con, nàng còn tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, chỉ cần dỗ dành một chút là ngon lành thôi, nhưng không ngờ lại khó khăn như vậy.
Đứa bé vừa khóc thì nàng cũng bắt đầu luống cuống cả lên.
“Là đói bụng rồi!” Diệp Mặc đi qua ôm lấy Nặc Nặc, cười nói: “Có nước ấm không?”
“Có có!” Tần Nhã vội vàng đi lấy nước về.
Sau khi ngồi xuống, thì nàng mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Ban nãy, đứa bé khóc rất to, khiến cho nàng cảm thấy hơi hoang mang và lo sợ, bây giờ cha của bọn nhỏ đã về, nên nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Tần Nhã nhìn dáng vẻ pha sữa và cho con ăn của Diệp Mặc thì nhếch miệng cười, trong đôi mắt đẹp của nàng nổi lên vài tia sáng rực rỡ.
Nàng cũng cảm thấy một màn trước mắt này cực kỳ ấm áp.
Khi nàng nhìn thấy hai đứa bé ôm bình sữa rồi ra sức mút vào thì bỗng nhiên nàng hơi giật mình, trên gương mặt xinh đẹp cũng nổi lên hai áng mây đỏ.
Khi nàng bế bọn nhỏ, thì hai đứa bé rất thích lay lay bộ ngực của nàng, khiến cho nàng cảm thấy hơi thẹn thùng.
Tần Nhã cúi đầu nhìn bé trong xe đẩy, rồi lại vươn tay chống cằm, ngước mắt lên nhìn Diệp Mặc cho bé trai uống sữa một lúc lâu.
“À đúng rồi, mọi chuyện sao rồi?” Nàng cứ nhìn như vậy một lúc lâu, mới nhớ đến chuyện này, nên vội vàng hỏi.
Nàng nghe Diệp Mặc nói là, muốn đến tập đoàn Đinh thị có ít việc, cho nên mới nhờ nàng trông hai đứa bé một lúc.
Diệp Mặc ngẩng đầu lên, cười nói: “Xong xuôi rồi!”
Tần Nhã hơi cau mày lại, rồi hỏi: “Anh đàm phán với cha con họ Đinh rồi à?”
Chắc chắn là Diệp Mặc đi nói chuyện thu mua nhà hàng Nhã Yến với họ Đinh kia.
“Không khác nhau lắm!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Kết quả thế nào?” Tần Nhã hỏi với vẻ khẩn trương.
“Khá tốt! Tôi đã mua lại tập đoàn Đinh thị, cho nên bây giờ ông ta không còn ý định mua nhà hàng Nhã Yến nữa rồi!” Diệp Mặc cười nói.
“A! Vật là tốt rồi!” Tần Nhã mỉm cười, rồi thở phào một hơi.
Nhưng ngay sau đó, nàng hơi sửng sốt một chút, Diệp Mặc vừa. . . nói gì cơ? Anh ta mua cả tập đoàn Đinh thị á?
Trong nháy mắt, đôi mắt đẹp của nàng đã trợn to, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, và không thể tin.
Tần Nhã hé đôi môi đỏ, kêu lên thất thanh: “Anh. . . anh vừa mới nói gì cơ?”
“Ah! Bây giờ tập đoàn Đinh thị đã thuộc về tôi, mấy hôm nay tôi đã thu mua 52% cổ phần của bọn họ, sau đó đá Đinh Hồng Lượng ra ngoài rồi, bọn họ muốn cướp nhà hàng Nhã Yến đúng không, vậy thì tôi dứt khoát cướp tập đoàn nhà họ luôn.” Diệp Mặc mỉm cười, hắn nói rất thản nhiên.
Nhưng Tần Nhã nghe lại như sấm bên tai, nàng hoàn toàn không thể tin nổi.
Đây. . . đây chính là cả một tập đoàn đấy!
52%?
Đây phải mất bao nhiêu tiền chứ?
Ít nhất cũng phải vài tỷ.
Tần Nhã ngồi tại chỗ, cứng họng không nói được câu nào, đầu óc thì ong hết cả lên.
Nàng thật sự đã bị rung động!
Nửa ngày sau, Tần Nhã mới tỉnh tảo lại, nàng há đôi môi đỏ căng mọng ra, nhưng mãi vẫn không nói nên lời.
Nàng không biết nên nói Diệp Mặc tùy hứng hay là bá đạo đây!
Có điều, nàng nhớ lại thì hình như anh ta đã bỏ nhiều tiền hơn để mua tập đoàn Bảo Duyệt, cho nên chút tiền này cũng không đáng vào đâu.
“Đáng đời!”
Rất nhanh, Tần Nhã đã bắt đầu vui vẻ, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hả giận.
Nhà hàng Nhã Yến chính là tâm huyết của nàng, thế mà cha con họ Đinh kia dám để mắt đến, lại còn dùng thủ đoạn bỉ ổi để bắt nàng bán nhà hàng nữa, khiến cho nàng tức giận đến mức ngủ không ngon, và còn hơi lo lắng nữa, nhưng bây giờ, cuối cùng cũng được vui sướng rồi.
Tần Nhã nhìn thoáng qua đồng hồ rồi cười nói: “Muộn thế rồi cơ à, hay là anh ăn luôn trong cửa hàng nhé!”
“Chuyện này. . .”
Diệp Mặc hơi do dự một chút, giờ này là giờ cửa hàng bận rộn nhất, cho nên hắn định từ chối.
Tần Nhã liền đứng dậy, cười xinh đẹp nói: “Không cần anh làm, tôi sẽ làm cho anh ăn, anh quên tôi cũng là một đầu bếp rồi à! Hiện giờ tôi rất ít khi xuống bếp, nhưng hôm nay coi như cảm ơn anh.”
Thật ra nàng vẫn luôn rất cảm kích Diệp Mặc, không có Diệp Mặc đầu tư và giúp đỡ thì nhà hàng này khó mà thuận lợi như vậy, còn cả phiền phức lần này cũng may là có anh ta ở đây.
Nàng không có gì báo đáp, nên đành tự mình làm bữa cơm để tỏ chút tâm ý!
“Cũng được!”
Diệp Mặc thấy Tần Nhã nói như vậy thì cũng không tiện từ chối, nên đành phải đồng ý.
“Vậy anh chờ một lát!”
Tần Nhã giơ tay lên buộc mái tóc đen như gấm của mình, rồi mỉm cười với Diệp Mặc một cái, sau đó nên bước đi ra ngoài.