Mười giờ hơn, hai đứa bé đã hơi buồn ngủ, Diệp Mặc liền cho hai đứa bé đi tắm rồi dỗ chúng đi ngủ.
Khi hắn đi xuống nhà thì hai cô gái vẫn đang xem phim.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Hai người không ngủ à?”
“Ngày mai không có chuyện gì làm, nên hôm nay có thể ngủ muộn!” Dương Mạn Ny lại ngáp một cái, mặc dù cô hơi buồn ngủ, nhưng lại không muốn đi ngủ.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì bật cười, hắn thấy không có chuyện gì liền đi live stream một lúc.
Mười hai giờ hơn thì Diệp Mặc mới kết thúc.
Hắn đi ra ngoài thì thấy không có ai ở phòng khách.
Hai cô gái đều không ở đây.
Diệp Mặc lại nghe thấy âm thanh ở phòng ngủ chính trên tầng.
“Ngọc Tình, em thấy chị mặc như vậy được không? Có phải hơi lộ hay không? Đôi tất chân này gợi cảm quá!” Là âm thanh của Dương Mạn Ny, “Em vẫn chưa xong à? Có cần chị giúp hay không?”
“Không cần! Để em tự làm là được rồi!”
Tô Ngọc Tình vội vàng nói, giọng điệu của nàng hơi thẹn thùng: “Đừng dùng sức, đau đau!”
Dương Mạn Ny lại nói: “Chị đã bảo em cắt sữa rồi mà, dù sao bây giờ em cũng có cho bọn nhỏ bú nữa đâu, bọn nhỏ cũng quen uống sữa bột rồi mà, ai bảo em to như vậy, nên nhiều sữa là đúng rồi!”
Sau đó, Dương Mạn Ny lại nói với vẻ xúc động: “Đã sắp 10 tháng rồi! Bọn nhỏ cũng cai sữa được rồi! Không ngờ thời gian trôi nhanh, nhoáng cái mà đã gần một năm rồi!”
“Khi đó chị nghĩ đến việc tương lai em vừa phải trông hai đứa bé, vừa phải làm việc thì rất lo lắng cho em, sợ em sẽ rất vất vả, nhưng không ngờ bây giờ lại rất tốt, Diệp Mặc cũng rất không tồi.”
Tô Ngọc Tình cũng cảm khái một câu: “Đúng vậy! Nhanh thật đấy!”
Sau đó, nàng lại nói: “Qua một thời gian ngắn nữa em sẽ cắt sữa! Còn bây giờ. . . em không nỡ!”
Dương Mạn Ny lại cười khanh khách, “Yên tâm đi, sẽ không nhỏ lại đâu!”
“Chị Mạn Ny, chị nói cái gì đó, em không lo cái này mà.” Tô Ngọc Tình gắt giọng.
Dương Mạn Ny lại trêu đùa, “Vậy em không nỡ cái gì? Không nỡ Diệp Mặc à?”
“Ai nha! Em không thèm nói với chị nữa!” Tô Ngọc Tình càng quẫn bách hơn.
Diệp Mặc ở dưới nhà nghe thấy thế thì bật cười một tiếng.
Hắn đợi một lát rồi mới đi lên nhà, khi đi lên còn cố tình tạo ra tiếng động lớn.
“Anh ta lên rồi!”
Trong phòng ngủ chính, Dương Mạn Ny đang nằm trên giường đã giật mình một cái, sau đó thần sắc cô hơi bối rối, trên gương mặt của cô đã đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
Cô vừa mới thử váy ngủ mới mua ở đây!
Kiểu dáng chiếc váy này hơi to gan, đã màu đen và có viền ren, lại còn có thêm một đôi tất lưới cực kỳ gợi cảm và nóng bỏng.
Dương Mạn Ny rất ít khi mặc loại váy ngủ này, trái lại thì Tô Ngọc Tình mặc rất nhiều, lần này cô thấy Ngọc Tình mua, cho nên mới không nhịn được mà mua vài bộ, sau đó mặc cho Ngọc Tình xem có đẹp hay không.
Dương Mạn Ny thấy đã không kịp thay quần áo rồi, liền vội vàng nhảy xuống giường, cuống cuồng phủ chiếc áo choàng ngủ ở trên ghế sa lon lên người mình, che khuất những phong cảnh mê người ở bên trong.
Tô Ngọc Tình ở trên giường cũng nhanh chóng thu dọn một chút, nàng sửa lại quần áo, rồi đặt chai sữa lên tủ đầu giường.
Cốc cốc!
Diệp Mặc đi đến cửa thì gõ vài cái, hắn không dám đi vào ngay, sợ nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Dương Mạn Ny sửa sang lại một chút, bình phục lại tâm tình rồi hô lên: “Vào đi!”
Đến khi cửa vừa mở ra, thì Dương Mạn Ny đã mỉm cười với Tô Ngọc Tình một cái, rồi vội vàng lao ra ngoài.
“Ngọc Tình, chị đi ngủ trước đây!”
Diệp Mặc nhìn Dương Mạn Ny một cái, hắn cũng không để ý lắm, chờ Dương Mạn Ny đi ra thì hắn mới đóng cửa lại.
Hắn đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tình, dịu dàng nói: “Em lại nhiếu sữa quá à!”
“Ừm! Hơi hơi!” Tô Ngọc Tình gật đầu.
“Hay là cắt sữa đi! Ngày mai anh mua một vài món ăn cắt sữa nhé?” Diệp Mặc cười nói.
“Để một thời gian nữa đi!” Tô Ngọc Tình vẫn hơi do dự.
Từ khi bọn nhỏ sinh ra, nàng cho chúng bú chưa được bao lâu thì đã phải bắt đầu làm việc, sau đó cũng không cho hai đứa bé bú nhiều lắm, cũng không trông nom bọn nhỏ nhiều, cho nên hiện giờ nàng không nỡ cắt sữa.
“Cũng được!” Diệp Mặc cũng không khuyên nữa.
Tô Ngọc Tình nắm chặt tay của Diệp Mặc, nhẹ nhàng véo một cái, rồi dịu dàng nói: “Anh mau đi tắm đi! Em chờ!”
“Ok!”
Diệp Mặc lên tiếng, rồi nghiêng người hôn lên trán nàng một cái, sau đó mới đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Dưới nhà.
Dương Mạn Ny vừa đi vào phòng thì đã quay người đóng cửa lại.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
May quá, may mà không bị anh ta nhìn thấy, bằng không thì xấu hổ chết mất.
“Ai nha!”
Dương Mạn Ny đi được vài bước thì cúi đầu xem xét, sau đó thì lập tức sửng sốt, chiếc áo ngủ này của cô chỉ có thể che đến giữa đùi, đôi chân nở nang trắng như tuyết và hai chiếc tất lưới ở bên dưới đã lộ ra hết, nhìn trông cực kỳ gợi cảm.
Gương mặt kiều diễm của cô lập tức đỏ bừng lên, trong đôi mắt vũ mị đã tràn ra vài phần xấu hổ.
Ban nãy, chắc chắn anh ta đã nhìn thấy rồi!
Dương Mạn Ny không khỏi che gương mặt đã nóng bừng lên vì xấu hổ của mình.
Nhưng sau đó, cô hơi cau mày lại, cô cảm thấy không đúng lắm, lúc nãy Diệp Mặc không có chút phản ứng nào, chắc là anh ta căn bản không để ý. . . hóa ra. . . chỉ một mình cô tự xấu hổ à!