Dương Mạn Ny hơi cau mày lại vì phiền muộn.
Cô không biết mình xấu hổ như vậy để làm gì.
Dương Mạn Ny đi đến trước gương, cô cởi áo ngủ ra, để lộ ra một chiếc ngủ màu đen nóng bỏng ở bên trong.
“Cũng đẹp đấy chứ!”
Cơ thể của cô không bốc lửa và uyển chuyên như Ngọc Tình, nhưng cũng rất tinh tế và gợi cảm, hơn nữa, cơ thể của cô càng nở nàng và mượt mà hơn, có một loại cảm giác phong vận thành thục mãnh liệt.
Chiếc váy ngủ viền ren màu đen này rất phù hợp với phong tình thành thục của cô, chỉ cần cô bày ra vài tư thế là cũng có thể câu dẫn hồn phách của người khác rồi.
Một lát sau, Dương Mạn Ny nhếch miệng nói: “Ai nha! Vẫn quá gợi cảm!”
Bình thường thì cô chỉ mặc loại đơn giản hơn, chứ không dám mặc mấy loại này.
“Dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ có một mình mình ngắm!”
Dương Mạn Ny nói thầm một câu, rồi đi đến bên giường, cô nhấc cặp đùi đẹp nở nang lên, rồi chậm rãi trút bỏ đôi tất lưới.
Dương Mạn Ny thay một chiếc váy ngủ khác rồi mới chui vào trong chăn.
Cô lướt Wechat một lúc, rồi mắt cất điện thoại di động, tắt đèn, đi ngủ.
Dương Mạn Ny nằm một lúc nhưng lại không ngủ được, chỉ cần cô nghĩ đến chuyện vừa rồi là sẽ cảm thấy xấu hổ, khi nghĩ đến chuyện hôm trước thì trong lòng lại quẫn bách hơn.
Cô còn đang mặc chiếc quần lót kia đấy!
“Ai nha! Không sao đâu, dù sao anh ta cũng không để ý, thì mình để ý làm gì, mọi người ở chung nên khó tránh khỏi những chuyện này, nếu anh ta đã không lúng túng, thì mình lúng túng làm gì.”
“Không thể chuyển nhà! Nếu chuyển nhà thì không thể bầu bạn với bảo bối Ngọc Tình mỗi ngày rồi! Còn không thể ăn chực cơm nữa! Cho nên, không thể chuyển đi!”
Dương Mạn Ny suy nghĩ một chút rồi tự lẩm bẩm.
Vấn đề quan trọng nhất chính là ân chực!
Nếu như cô không ở đâu, thì cô sẽ không được ăn cơm do Diệp Mặc nấu, cô cảm thấy, miệng của mình đã bị Diệp Mặc nuôi cho kén ăn rồi, bây giờ cô còn không thèm ăn cơm ở mấy nhà hàng hay khách sạn cao cấp nữa.
“Cứ ở đây một thời gian nữa rồi tính tiếp!”
Dương Mạn Ny thì thào một câu, rồi trở mình, nhắm mắt lại.
Cô suy nghĩ lung tung thêm một lát rồi mới ngủ say.
Hôm sau, khi Dương Mạn Ny tỉnh dậy thì đã là 9 giờ sáng.
“Vẫn sớm!”
Cô nhìn đồng hồ một cái rồi ngủ tiếp.
Sáng nay cô không phải đi làm, nhưng buổi chiều còn có chút việc.
Dương Mạn Ny ngủ đến chán chê mới tỉnh dậy, cô thoái mái duỗi lưng một cái, sau đó mới vén chăn rời giường.
Ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào phòng thông qua khe hở của màn cửa sổ.
“Thời tiết đẹp thật!”
Tâm trạng của Dương Mạn Ny cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Cô đi đến bên cửa số ngắm ánh nắng một lát, rồi mới quay người đi về phía nhà tắm, rửa mặt, tắm rửa, trang điểm. . . gần một tiếng sau cô mới đi ra khỏi phòng.
Hình như Tô Ngọc Tình cũng vừa mới dậy, nàng mặc đồ ngủ đi từ trên tầng xuống, nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng thì có vẻ như tâm trạng không tệ.
“Chị Mạn Ny, chị đang trang điểm, ăn diện xong ồi à?” Tô Ngọc Tình nhìn Dương Mạn Ny một cái rồi kinh ngạc nói: “Em vừa mới dậy xong!”
“Khi sắc em tốt nhỉ!” Dương Mạn Ny tiến lên kéo tay Tô Ngọc Tình, cô quan sát một phen rồi lại cười ranh mãnh.
“Vẫn thế mà!” Mặt Tô Ngọc Tình đỏ ửng lên, “Bọn mình ăn cơm trước đi! Ăn xong thì em sẽ về trang điểm, hai ba giờ chúng ta xuất phát là được!”
Tô Ngọc Tình nói xong thì đi về phía nhà bếp.
“Hai ba giờ cũng được, chúng ta đi thăm ông nội chị một lát, sau đó qua nhà cha mẹ chị ăn cơm luôn.” Dương Mạn Ny cười nói, rồi cũng đi theo vào nhà bếp.
Diệp Mặc đã đun nóng sủi cảo, rồi mang lên cho hai cô gái.
Sáng nay hắn đã làm sủi cảo cho hai cô gái ăn sáng, kết quả không ai dậy ăn cả.
Cơm nước xong xuôi, Tô Ngọc Tình đi lên nhà thay quần áo, Diệp Mặc thì thu dọn nhà bếp.
Sau đó, hắn lại thay quần áo cho hai đứa bé.
Khoảng nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới đi xuống, trên người nàng mặc một bộ quần áo màu đen, kiểu dáng khá phổ thông, nhưng mặc lên người nàng thì lại trở nên thời thượng, vài có vài phần gợi cảm và nóng bỏng.
“Anh thấy thế nào?”
“Đẹp, quá đẹp!” Diệp Mặc nắm lấy tay Tô Ngọc Tình, rồi tán dương.
“Vậy thì mặc bộ này!” Tô Ngọc Tình nở nụ cười xinh đẹp và vui vẻ.
Nàng ôm hai đứa bé đi theo Dương Mạn Ny ra ngoài trước.
Diệp Mặc thì đi lấy tã giấy, sữa bột, bình sữa. . . rồi mới theo sau.
Bên ngoài, chiếc Minivan đã chờ sẵn.
Hai người Ngọc Tình ngồi một bên, còn Diệp Mặc ngồi đối diện hai cô gái.
Hắn nhìn hai người toàn thân màu đen, một người là quần áo bình thường, một người là chiếc váy ngắn màu đen, tuy rằng phong cách không giống nhau, song, khi mặc vào thì đều gợi cảm và mê người giống nhau.
Hai gương mặt xinh đẹp đến mức khiến cho người ta hoa cả mắt.
Dương Mạn Ny cầm điện thoại di động nhắn tin, thì bỗng nhiên cau mày, nói nhỏ: “Nhà bác cả của chị cũng ở đó!”
Dương Mạn Ny nói xong thì trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
Nhà cô và nhà bác cả vẫn luôn có hiềm khích, quan hệ của hai gia đình cũng không tốt, cô cũng cực kỳ chán ghét người chị họ Dương Ly kia, từ khi còn nhỏ thì hai người đã không hợp rồi, lần trước thì Dương Ly còn nói xấu Ngọc Tình nữa.