Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 682 - Chương 682: Cha Dương: Để Cha Làm Cho!

Chương 682: Cha Dương: Để cha làm cho! Chương 682: Cha Dương: Để cha làm cho!

Dương Mạn Ny lại lấy gương trang điểm ra xem một chút rồi nói: “Cũng may là hôm nay ăn diện cẩn thận!”

Nhà Dương Ly cũng ở đó, thì tất nhiên cô phải ăn mặc thật xinh đẹp rồi!

Tô Ngọc Tình ở bên cạnh nói: “Hôm nay là cuối tuần mà!”

“Cha mẹ chị cũng ở bệnh viện, chúng ta đi qua đó thăm ông một lát, sau đó về nhà!” Dương Mạn Ny cười nói.

“Được!” Tô Ngọc Tình cười nhẹ, rồi gật đầu.

Một lát sau, chiếc xe đi vào bệnh viện Thiên Đàn.

Tô Ngọc Tình đeo khẩu trang, đội mũ rồi mới xuống xe.

Ba người mang theo hai đứa bé đi về phía phòng bệnh.

Khi ba người đến cửa phòng, thì đã nghe thấy tiếng nói của không ít người ở bên trong, bên cạnh giường bệnh cũng có không ít, Diệp Mặc cũng có ấn tượng với vài người trong số đó, nhất là nhà bác cả Dương Hoa Quân của Dương Mạn Ny.

Tất nhiên là hắn cũng nhớ đến Dương Ly kia nữa.

Bên cạnh Dương Ly còn có một người đàn ông khoảng 34 35 tuổi, tướng mạo người khá bình thường, trên mặt còn có một chiếc kính, nhìn trông có vài phần khí chất mực bút, bên cạnh anh ta còn có một bé trai 6 7 tuổi.

Hiển nhiên, đây là người một nhà Dương Ly.

Diệp Mặc còn nhìn thấy hai người cha Dương và mẹ Dương đang đứng bên đầu giường nói chuyện với ông cụ.

Mọi người trong phòng nghe thấy tiếng bước chân thì đều quay đầu nhìn về phía cửa.

Chốc lát, đã có không ít người thay đổi sắc mặt, ánh mắt bọn họ đều tập trung về phía hai người ở sau Dương Mạn Ny.

Hai người này đều có lai lịch và thân phận không tầm thường, một người là siêu sao lớn, một người khác thì càng kinh khủng hơn, còn trẻ tuổi mà đã là chủ tịch tập đoàn y tế Nhân Hoa, đến cả phó viện trưởng bệnh viện này cũng phải khách khí với anh ta.

Mấy người Dương Hoa Quân thì hơi ngơ ngác một chút, sau đó sắc mặt bọn họ đều hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh họ đã lộ ra vài phần khách khí.

Mà sắc mặt của Dương Ly kia thì dần dần trầm xuống.

Dương Ly cau mày, trong mắt có vẻ ghen ghét mãnh liệt.

Người em họ này đã hơn 30 tuổi, thế nhưng dáng người vẫn uyển chuyển, da thịt vẫn mềm mại, săn chắc, giống như phụ nữ hơn 20 tuổi vậy, không giống một người đã ngoài 30 chút nào.

Đến cả gương mặt cũng vẫn xinh đẹp và rung động lòng người như cũ, mà chẳng có một chút dấu vết già yếu nào.

Giờ phút này, cô em họ ăn diện thì lại càng xinh đẹp lóa mắt hơn.

Còn mình thì sao, mình chỉ lớn hơn Dương Mạn Ny hai tuổi mà thôi, thế mà dáng người đã trở nên cồng kềnh, biến dạng, cả người cũng trở nên già yếu hơn nhiều, đến cả hai bàn tay cũng trở nên thô ráp.

Trước kia Dương Ly vẫn cảm thấy, ít nhất thì mình cũng có một gia đình mỹ mãn và hạnh phúc, mà cô em họ này chỉ là gái ế mà thôi, sau này cũng không ai thèm, cuộc sống của mình tốt hơn cô ta nhiều, cho nên Dương Ly có một loại cảm giác ưu việt mãnh liệt.

Nhưng mà hôm trước, sau khi biết cô em họ này có rất nhiều tiền, tài sản vượt quá 100 triệu, còn có vài chục triệu tiền mặt trong tay, khiến cho Dương Ly cảm thấy rất khó chịu.

Độc thân, xinh đẹp, lại còn nhiều tiền như vậy nữa!

Cuộc sống của cô em họ này đặc sắc hơn mình nhiều!

Còn nữa, hiện giờ ông nội rất yêu thích cô em họ này, còn nói rằng sẽ để lại căn nhà cũ cho cô ta, còn đám họ hàng thân thích cũng rất nhiệt tình và nịnh nọt với cô ta, điều này khiến cho Dương Ly càng thêm ghen ghét.

“Ăn mặc hở hang như vậy để làm gì chứ!”

Dương Ly bĩu môi, trợn trắng mắt, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

Ông chồng Lưu Ứng Bình bên cạnh Dương Ly cũng ngước mắt nhìn về phía cô em họ của vợ mình, hai mắt của anh ta sáng lên một cái, nhưng anh ta đã che giấu rất nhanh, rồi lại nhìn về phía hai người ở phía sau.

Cô gái đeo khẩu trang và đội mũ kia thì chắc là Tô Thiên Hậu rồi, anh ta cũng đã nghe vợ mình nói qua, còn người đàn ông bên cạnh thì chắc là vị công tử nhà giàu kia, chính là chủ tịch tập đoàn y tế Nhân Hoa.

Đúng thật là rất đẹp trai!

Lưu Ứng Bình dò xét một phen rồi âm thầm thở dài.

Dương Mạn Ny vừa vào cửa thì đã liếc mắt nhìn về phía Dương Ly, rồi cô lại nở một nụ cười đắc ý.

“Cha! Mẹ!” Dương Mạn Ny trực tiếp đi về phía cha mẹ mình.

Cô đi đến bên cạnh giường, cười hoi: “Ông nội! Hôm nay ông thấy thế nào!”

“Tốt lắm! Mấy hôm nay là có thể xuất viện rồi!” Ông cụ trên giường cười tủm tỉm, tuy rằng gương mặt ông hơi gầy gò, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Dương Mạn Ny nói: “Ông nội, cơ thể không chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn nên ở thêm một thời gian ngắn nữa!”

Ông cụ khoát tay, cười nói: “Ông nằm đây gần một tháng rồi còn gì! Bác sĩ cũng đã nói là không sao rồi, có thể về nhà dưỡng bệnh rồi!”

Cha Dương và mẹ Dương nhìn về phía hai người ở đằng sau, rồi mỉm cười nhiệt tình chào hỏi, “Ngọc Tình! Tiểu Mặc!”

Cha Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cai, rồi nói nhỏ với con gái mình, “Lát nữa cha sẽ đi mua thức ăn trước, còn con thì dẫn mọi người về nhà nhé! Thôi thôi! Để cha làm cho! Ai lại để Tiểu Mặc làm chứ, người ta là khách, ai lại bắt khách làm cơm cho chủ nhà ăn chứ!”

Bình Luận (0)
Comment