Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 728 - Chương 728: Tô Trạch Phong: Anh Em Cái Rắm!

Chương 728: Tô Trạch Phong: Anh em cái rắm! Chương 728: Tô Trạch Phong: Anh em cái rắm!

“Cha!” Hứa Chí Huy kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, gương mặt anh ta cũng hiện lên vẻ khó tin.

Sao cha có thể đồng ý một điều kiện quá đáng như vậy chứ!

Hạ Thi Di ở một bên cũng trợn tròn mắt không tin.

Mấy miếng đất giá trị 3 tỷ mà chỉ bán 2 tỷ, sao chú Hứa có thể đồng ý được nhỉ?

Cho dù vị Diệp tiên sinh này mua toàn bộ Trái Quyền rồi khởi tố thì cũng có thể kéo dài một thời gian mà, sau đó đem mấy miếng đất bán cho các nhà đầu tư khác thì cũng được một cái giá khá hơn, đến khi đó cũng có tiền thanh toán Trái Quyền rồi mà.

“Vậy thì tốt!” Diệp Mặc mỉm cười, vươn tay vỗ vai Hứa Bảo Khánh, “Ông cứ chuẩn bị trước đi nhé, chiều mai sẽ có người qua bên đó ký hợp đồng!”

Hứa Chí Huy tiến lên vài bước rồi kêu lên: “Cha, có phải cha hồ đồ rồi không?”

“Im miệng!” Hứa Bảo Khánh hung hăng trừng mắt, ông ta đang giận mà không có chỗ phát tiết đây.

Nếu như không phải thằng ngu này trêu chọc đối phương, thì ông ta sẽ phải làm vậy sao?

Hứa Chí Huy bị cha mình trừng mắt thì câm như hến.

“Đi theo tao về nhà!” Hứa Bảo Khánh lại quát lên, sau khi quay người về phía Diệp Mặc, thì thái độ lại khiêm tốn hơn nhiều: “Vậy. . . vậy tôi đi trước nhé!”

“Được!” Diệp Mặc gật đầu.

Hứa Bảo Khánh quay người, kéo tay con trai đi ra ngoài.

Rất nhanh, hai cha con đã ra đến bãi đỗ xe.

“Lên xe!” Hứa Bảo Khánh mở cửa xe rồi đẩy con trai vào, còn ông ta thì ngồi vào ghế lái.

Rốt cuộc Hứa Chí Huy cũng không nhịn nổi nên mở miệng nói: “Cha! Cha chuẩn bị bán thật à? Hay là cha lừa anh ta? Nếu như bán. . . thì tập đoàn phải làm sao? Lập tức thua lỗ 1 tỷ đó cha!”

“Còn chẳng phải do mày gây họa sao!” Hứa Bảo Khánh quay người vỗ mãnh lên đầu con trai, “Nếu như không bán thì công ty cũng mất! Tập đoàn vốn đã không có tiền rồi, cộng thêm anh ta xen vào, thì các ngân hàng sẽ đòi tiền vay, đến khi đó tập đoàn sẽ triệt để phá sản!”

“Còn nữa, mày biết anh ta có lai lịch gì không? Đoạn thời gian trước, tập đoàn bất động sản Vân Hồ đã đổi chủ rồi, anh ta chính là chủ tịch mới đấy, mày biết tập đoàn bất động sản Vân Hồ có bao nhiêu tiền không? Muốn đấu với anh ta? Mày chán sống rồi đúng không!”

“Nếu như bán, thì ít nhất cũng còn cơ hội sống, vẫn còn tương lai, nếu không bán thì mới là ngu xuẩn!”

Hứa Bảo Khánh hung hăng mắng một trận, mắng đến mức đỏ bừng cả mặt.

Sau đó, ông ta quay người lại thở hổn hển, lúc này tâm trạng mới dần dần khôi phục.

“Tập đoàn bất động sản Vân Hồ?”

Hứa Chí Huy nghe thấy cái tên này thì ngẩn người, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Tập đoàn Hoàng Thế nhà anh ta chỉ bằng một cái đinh trong mắt tập đoàn bất động sản Vân Hồ mà thôi, căn bản không thể so sánh.

Tên kia có thể mua tập đoàn bất động sản Vân Hồ thì phải có lai lịch kinh khủng đến đâu chứ?

Khoảnh khắc đó, Hứa Chí Huy không rét mà run.

Anh ta vừa nghĩ đến chuyện mình đắc tội một nhân vật như vậy thì đã vô cùng sợ hãi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

“Đồ vô dụng!” Hứa Bảo Khánh thấp giọng mắng một câu, rồi mới khởi động ra, nhanh chóng rời đi.

Mọi người đứng ở trước cửa biệt thự nhìn hai cha con họ Hứa đi xa, lên xe rồi rời đi, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt thì bọn họ mới hơi tỉnh táo lại, rồi đem ánh mắt hướng về phía thanh niên đẹp trai trước mặt.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của bọn họ vô cùng phức tạp, muôn hình muôn vẻ.

Trong đó còn có vẻ sợ hãi, hổ thẹn, và một số ánh mắt nóng rực, khao khát…

Hạ Thi Di thu hồi ánh mắt, rồi thở dài xúc động.

“Diệp tiên sinh, thủ đoạn thật sao siêu!”

Cô cũng không biết vị này đã nói gì với chú Hứa khiến cho chú Hứa đồng ý bán mấy miếng đất kia, nhưng cô thật sự bị khiếp sợ trước thủ đoạn của người này, chỉ sợ tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch trả thù của anh ta rồi.

Hứa Chí Huy chỉ chế nhạo một câu, thì anh ta đã bắt cả nhà Hứa Chí Huy phải trả một cái giá quá lớn, anh ta . . . quả thật là quá hung ác!

Diệp Mặc mỉm cười với Hạ Thi Di, “Cũng tạm thôi!”

Sau đó, ánh mắt của hắn liếc về phía mấy người Lưu Vân Siêu.

Thân hình Lưu Vân Siêu nhất thời run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, sau đó thì cúi gằm mặt xuống chứ không dám nhìn Diệp Mặc.

Mấy người phía sau cũng biểu hiện vô cùng sợ hãi giống như vậy.

Trong lòng bọn họ thì cực kỳ hối hận.

Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, bọn họ nào ngờ người em rể này của Tô Trạch Phong lại là một nhân vật ghê gớm như vậy chứ, ai bảo người này đẹp trai như vậy, vừa nhìn đã khiến cho người ta cảm giác là người mẫu hay tiểu thịt tươi gì gì đó rồi chứ!

Một lát sau, Lưu Vân Siêu lấy hết dũng khí để ngẩng đầu lên, anh ta đinh mở miệng nói xin lỗi, nhưng vừa tiến lên một bước thì đã dừng lại, anh ta không dám!

Lưu Vân Siêu cảm thấy, người này quá đáng sợ, vẫn nên đi tìm Tô Trạch Phong thì tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment