Ngay sau đó, Lưu Vân Siêu quét mắt nhìn xung quanh, thì nhìn thấy Tô Trạch Phong đang đứng ở một bên.
Lưu Vân Siêu vội vàng gạt ra nụ cười muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu nhiệt tình, anh ta nhanh chân bước qua bên đó.
“Người anh em!”
Tô Trạch Phong sắc mặt hoảng hốt đứng tại chỗ.
Những chuyện vừa xong khiến cho anh ta sợ ngây người, cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Tiểu Mặc. . . lợi hại đến mức này sao?
Ban nãy, khí thế của Tiểu Mặc hoàn toàn đè bẹp ông chủ Hứa, sau đó dễ dàng ép ông ta bán mấy miếng đất 3 tỷ với giá 2 tỷ!
Thế mà ông chủ Hứa vẫn còn khách khí với Tiểu Mặc, thậm chí còn hơi sợ hãi!
Chuyện này. . . thật sự là không thể tin nổi!”
Phù!
Tô Trạch Phong thở phào một hơi, lúc này mới hơi tỉnh tảo lại.
Anh ta lại nghĩ đến chuyện nhà họ Chu lần trước.
Cha của Chu Lỗi là Chu Chấn Lâm cũng là một người buôn bán mấy chục năm, nhưng kết quả vẫn bị Tiểu Mặc ép đến cùng đường mạt lộ, sau cùng còn phải gọi điện thoại tìm mẹ để cầu xin tha thứ, cuối cùng thì không thể không bán tháo công xưởng.
Bây giờ nghĩ lại, thì dường như chuyện ngày hôm nay cũng không khiến người ta quá giật mình kinh ngạc nữa!
Người em rể này. . . quá ghê gớm rồi!
Tô Trạch Phong đang cảm khái thì nghe thấy Lưu Vân Siêu gọi mình, lập tức trầm mặt xuống.
Ban nãy, nhất định là do người này châm ngòi thổi gió nên Hứa công tử mới chế nhạo mình, làm khó mình, nhưng bây giờ lại sợ, lại muốn lôi kéo làm quen với mình, thật sự là quá vô sỉ!
“Anh em cái rắm! Phi!”
Tô Trạch Phong bĩu môi, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó chỉnh sửa lại quần áo, rồi trực tiếp lướt qua Lưu Vân Siêu, đi về phía bên cạnh cậu em rể của mình.
Bước chân của Lưu Vân Siêu dừng lại, sắc mặt anh ta cứng đờ.
Anh ta xấu hổ đứng tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lưu Vân Siêu quay người nhìn bóng lưng Tô Trạch Phong thì lộ ra vẻ hậm hực, sau đó thì trực tiếp rời đi.
Hạ Thi Di nhìn về phía Tô Trạch Phong, cười nói: “Ông chủ Tô, sao vừa rồi anh không nói với tôi, người em rể này của anh là khách quý chứ! Khiến cho tôi lạnh nhạt lâu như vậy, thật là ngại quá!”
Tô Trạch Phong cười gượng nói: “Không có cơ hội nói mà!”
Thật ra thì Tô Trạch Phong cũng không ngờ em rể của mình ghê gớm như vậy, nếu như anh ta biết thì anh ta còn dẫn Tiểu Mặc đến tham gia bữa tiệc rượu vô vị này làm gì!
“A! Cũng đúng!” Hạ Thi Di hơi giật mình, lúc này cô mới nhớ đến, khi Tô Trạch Phong đang định giới thiệu thì mấy người Hứa Chí Huy đánh gãy.
Hạ Thi Di cười nói: “Vậy. . .ông chủ Tô, Diệp tiên sinh, chúng ta lại vào trong uống thêm vài ly nhé?”
“Không được rồi! Bọn tôi phải về rồi, cũng khá muộn rồi!”
Tô Trạch Phong đang định lên tiếng, thì đã nghe thấy Diệp Mặc lạnh nhạt nói, anh ta ngơ ngác một chút, rồi vội vàng gật đầu phụ họa.
“Cũng được!”
Ánh mắt Hạ Thi Di lập tức ảm đảm, có cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cô cũng biết, hôm nay không giữ được vị khách quý này rồi, cho nên đành phải đồng ý, rồi tiễn hai người rời đi.
Chín rưỡi, chiếc xe đi vào biệt thự nhà họ Tô.
Diệp Mặc dừng xe xong thì cởi dây an toàn.
“Đến rồi!” Diệp Mặc thấy Tô Trạch Phong vẫn ngồi ngây ngốc ở ghế sau thì quay người nhắc nhở một câu, sau đó mới mở cửa bước xuống xe.
“Ah!” Lúc này Tô Trạch Phong mới hồi phục tinh thần, anh ta kêu lên một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn còn vài phần hoảng hốt.
Những gì Tiểu Mặc nói trên đường trở về khiến cho anh ta rung động không thôi.
Vậy mà Tiểu Mặc lại quen biết nhân vật như Sếp Đinh, thậm chí quan hệ của hai bên còn không tệ lắm!
Sếp Đinh là ai chứ, đây chính là siêu cấp đại gia có mấy trăm tỷ đấy! Đám người trong bữa tiệc vừa rồi có muốn xách giày cho Sếp Đinh cũng không được, Tô Trạch Phongcũng đã hiểu vì sao một ông chủ lớn như ông chủ Hứa cũng phải khách khí, thậm chí sợ hãi Tiểu Mặc rồi.
Cha Tô đi ra ngoài cửa đón. “Hai đứa về rồi à!”
“Tiểu Mặc lái xe à? Con không uống rượu chứ? Trạch Phong, bữa tiệc thế nào? Con có giới thiệu cho Tiểu Mặc thêm vài người bạn hay không?” Cha Tô vừa đi vừa nói.
Khuôn mặt Tô Trạch Phong nhất thời co quắp lại.
Giới thiệu bạn bè?
Cần giới thiệu sao?
Người ta còn quen biết cả Sếp Đinh, các mối quan hệ khác thì không biết ghê gớm đến mức nào, đâu cần mình phải giới thiệu cơ chứ!
Tô Trạch Phong quanh co một trận, nhẫn nhịn nửa ngày mới phun ra được vãi chữ: “Cũng được ạ!”
Cha Tô thấy con trai mình như vậy thì hơi giật mình nghi ngờ.
Ông đang định mở miệng hỏi thì thấy Mẹ Tô ôm hai đứa bé đi ra.
“Tiểu Mặc, ngồi một lúc rồi về! Mẹ pha cho con chén trà nhé!”
Mẹ Tô nói xong thì đưa hai đứa bé cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc ôm hai đứa bé, cười nói: “Không được đâu ạ, cũng khá muộn rồi, con phải về thôi, còn cho bọn nhỏ đi ngủ!”
“Cũng được! Mẹ cũng thấy bọn nhỏ hơi buồn ngủ rồi!” Cha Tô nhìn thoáng qua hai đứa bé rồi gật đầu, rồi bà lại tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
Buổi trưa Diệp Mặc đã để chiếc Lamborghini Urus ở đây, hắn đặt hai đứa bé vào chỗ ngồi an toàn trên ghế sau, sau đó chào hỏi cha mẹ vợ một câu rồi mới lên xe rời đi.