Cha Tô đưa mắt nhìn chiếc xe ra khỏi cổng biệt thự, rồi mới quay người nhìn về phía con trai mình hỏi: “Trạch Phong, sao con cứ ấp úng mãi thế?”
“Cha, cha không biết. . .”
Tô Trạch Phong cười gượng một tiếng, “Chúng ta vào nhà trước đã! Rồi con kể cho!”
Tô Trạch Phong nói xong thì đi vào phòng khách ngồi, anh ta uống một hớp nước lạnh, sau đó mới kể những chuyện phát sinh trong bữa tiệc rượu hôm nay.
Ngay từ đầu, Cha Tô còn khoan thai uống chén trà trong tay.
Nhưng sau khi nghe xong thì ông đã ngây dại, chén trà trên tay cũng cứng đờ trên không trung, sau cùng lại run lên kịch liệt, nước trà đã bắn tung tóe ra bàn, điều này chứng tỏ nội tâm ông rung động mãnh liệt đến mức nào.
Mặt mũi Cha Tô tràn đầy hoảng hốt!
Tiểu Mặc. . . lợi hại đến mức đấy sao?
Nếu như không phải chính miệng con trai ông nói, thì chỉ sợ ông sẽ không thể tin được chuyện này!
Cha Tô ở một bên cũng có biểu cảm như vậy.
Bà há hốc miệng, nửa ngày sau mới lấy lại được tinh thần, bà thở dài một hơi, còn tâm thần thì vẫn rung động không thôi.
Tất nhiên bà biết Tiểu Mặc rất có bản lãnh, còn trẻ tuổi mà đã có sự nghiệp rất to lớn, lại còn kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư, thủ đoạn cũng rất lợi hại, chuyện nhà họ Chu đã chứng minh điều này.
Nhưng mà bà không ngờ, Tiểu Mặc lại lợi hại đến mức độ này!
Thế mà còn quen biết cả nhân vật như Sếp Đinh, hơn nữa, còn có thể để cho ông chủ của một công ty bất động sản bán mấy miếng đất trị giá 3 tỷ với giá 2 tỷ, chuyện này quả thật là quá khó tin!
Bỗng nhiên, Mẹ Tô kinh ngạc hỏi: “Tiểu Mặc mua đất làm gì?”
Cha Tô nhất thời cười nói: “Tiểu Mặc có thể bán có người khác mà! Chuyển tay là có thể kiếm lời vài trăm triệu, 1 tỷ rồi!”
“Cũng đúng!”
Mẹ Tô hơi giật mình, rồi gật đầu, tiếp theo bà lại thổn thức một tiếng: “Bãn lãnh của Tiểu Mặc càng ngày càng lớn rồi! Tôi sợ con gái mình không giữ được Tiểu Mặc!”
“Bà quan tâm mấy việc này làm gì, mà có quan tâm cũng vô dụng, việc này cứ để cho mấy người trẻ tuổi tự lo đi!” Cha Tô lắc đầu cười khố nói: “Muộn rồi, chúng ta cũng đi ngủ đi!”
Ông nói xong liền đứng dậy, mang theo chén trà vào trong.
Diệp Mặc trở lại phòng làm việc thì đã là 10 giờ hơn.
Hắn đi vào thu thập một chút, rồi làm một combo tắm rửa, mát xa và dỗ bọn nhỏ đi ngủ.
Một lát sau, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Tô Ngọc Tình, hắn cho nàng xem hai đứa bé, rồi hai người trò chuyện gần một tiếng.
Diệp Mặc cúp điện thoại thì mở live stream, đến hai giờ sáng thì hắn nghỉ ngơi một lát, sau đó pha một chén trà rồi đi vào thư phòng để bắt đầu thiết kế, luyện tập kỹ năng Vẽ.
Diệp Mặc làm mãi cho đến 6 giờ sáng mà tinh thần vẫn rất phấn chấn.
Sau khi hai đứa bé tỉnh dậy thì hắn lại tiếp tục bận rộn.
Chờ hai đứa bé ăn no, hắn lại mang chúng ra ngoài đi dạo, tản bộ.
Chín giờ hơn, Diệp Mặc đi ra ngoài, hắn đến gặp vị chủ tịch Phùng kia để ký hợp đồng chuyển nhượng Trái Quyền, sau đó lại tiện đường đến công ty con của tập đoàn Vân Hồ ở bên này, để nói cho quản lý biết chuyện ký kết mua đất với tập đoàn Hoàng Thế.
Sau khi xong xuôi, Diệp Mặc lại đến khách sạn Bảo Duyệt.
Lần này trở về, hắn vẫn chưa đến khách sạn Bảo Duyệt lần nào.
Khi đến khách sạn, Diệp Mặc còn cố tình đi qua nhà hàng xem một chút, trình độ của nhà hàng bây giờ đã không kém trình độ bên nhà hàng Duyệt Vân rồi, nếu như tiếp tục như vậy thì có lẽ sẽ có thể tăng từ hai sao lên ba sao rồi.
Diệp Mặc ăn trưa ở khách sạn, sau khi cho hai đứa bé ăn no thì hắn lại đi đến mấy tập đoàn Trung Thái, Dục Anh. . . để xem một chút.
Khi trở lại phòng làm việc, Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc, thì nhận được điện thoại của quản lý công ty con Vân Hồ, nói rằng đã ký hợp đồng mua đất.
Buổi tối, Diệp Mặc tiếp tục live stream, nửa đêm thì làm thiết kế để luyện tập kỹ năng Vẽ.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc chỉ ngốc ở trong phòng làm việc chứ không ra ngoài.
Cứ như vậy, nhoáng một cái mà ba ngày đã trôi qua.
Đêm hôm nay, Diệp Mặc vẫn vẽ thiết kế như mọi hôm.
Lúc này, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Vẽ đã thăng cấp!]
Diệp Mặc dừng bút vẽ, sau đó thì khẽ thở phào.
Cuối cùng, kỹ năng này cũng thăng cấp rồi.
Kỹ năng này thăng cấp {Đại sư} cũng khiến cho cơ thể của hắn phát sinh biến hóa không nhỏ giống như những kỹ năng khác, năng lực quan sát, năng lực ghi nhớ của hắn đều tăng lên rất nhiều, phải nói là vượt qua người thường vô số lần.
Mặc kệ đồ vật phức tạp như thế nào thì chỉ cần Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua là có thể nhớ kỹ giống như chụp ảnh vậy, mà tấm ảnh này luôn luôn lưu giữ trong đầu hắn.
“Không tồi nhỉ!”
Diệp Mặc cũng khá hài lòng với biến hóa mà kỹ năng này thăng cấp mang đến.
Sau đó, Diệp Mặc lại mở giao diện hệ thóng ra xem, quả nhiên, trên cột giá trị năng lực đã xuất hiện một logo gói quà quen thuộc.
[Có nhận gói quà thăng cấp Danh xưng không?]
“Có!”
[Chúc mừng ký chủ, thành công nhận gói quà thăng cấp, thu được một tấm thẻ kỹ năng!]
Sau đó, ánh mắt của Diệp Mặc quét qua cột kỹ năng.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt của hắn rơi vào trên một logo màu vàng kim.
Chính là kỹ năng Dưỡng Khí này!