Trong tất cả các kỹ năng, thì logo màu vàng kim của Dưỡng Khí là đặc biệt nhất.
Hiệu quả thì không cần phải nói, tự nhiên là thần kỳ nhất rồi.
Từ khi Dưỡng Khí thăng cấp {Đại sư} thì Diệp Mặc đã không buồn ngủ, cho dù thức trắng mấy ngày liên tiếp cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, nếu như kỹ năng này thăng cấp {Siêu phàm} thì nhất định hiệu quả còn tốt hơn, có lẽ. . .hắn mãi mãi có thể bào trì tinh lực dư thừa.
Với lại, kỹ năng này chỉ có thể tự động thăng cấp chứ không thể luyện tập, cho nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian để thăng cấp hơn các kỹ năng khác.
Cho nên, sau khi tính toán thì Diệp Mặc cảm thấy làm như vậy có lời nhất.
“Chính là nó!”
Diệp Mặc thì thào một câu, rồi sử dụng tấm thẻ kỹ năng.
Một giây sau, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Dưỡng Khí đã thăng cấp!]
Sau đó, Diệp Mặc liền cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu biến hóa, da thịt của hắn trở nên trắng hơn, đồng thời toàn thân đều trở nên nhẹ nhàng, khoan khoái hơn, hắn còn cảm thấy toàn thân có lực hơn.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút.
Kỹ năng Dưỡng Khí này có thể cải biến thân thể, khiến cho người ta cao to, mạnh mẽ hơn, càng phấn chấn hơn, còn có thể ảnh hưởng đến dung mạo và khí chất của hắn, giờ phút này, có lẽ cơ thể của hắn đã hơn xa người thường gấp 100 lần, thậm chí gấp 1000 lần rồi.
Nói không chừng. . . còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Diệp Mặc cũng không quá vui mừng, vì dù sao hắn cũng còn rất trẻ, cho nên cũng không coi trọng vấn đề tuổi thọ lắm.
Diệp Mặc đi qua soi gương, thì thấy dung mạo và khí chất của mình đã biến hóa không nhỏ.
“Lại phải tìm cớ rồi!”
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của mình, rồi nở nụ cười khổ.
Một lát sau, Diệp Mặc mới thu nhiếp tinh thần, hắn ngồi xuống rồi tiếp tục hoàn thành bản thiết kế đang dang dở.
Tiếp đó, Diệp Mặc lại mở app chứng khoán và tiền ảo ra xem, sau đó thì đăng nhập vào mạng nội bộ của bệnh viện Nhân Hoa để xem bệnh án.
……
Hơn chín giờ sáng.
Phó Tư Vi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nàng ưm lên một tiếng, đôi mắt đẹp mông lung vẫn hơi tan rã, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mệt mỏi và mệt mỏi.
Tối hôm qua, ba giờ sáng nàng mới ngủ.
Nàng tăng ca ở công ty đến 1 giờ, khi về thì ăn uống, tắm rửa. . . đến khi nằm lên giường thì đã 3 giờ sáng rồi.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng nàng cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Nàng muốn cho mình bận rộn hơn, thậm chí mệt mỏi hơn, để mình không còn rảnh rỗi nghĩ đến thứ gì khác.
Ví dụ như. . .người đó!
Phó Tư Vi dụi mắt, nghiêng người với chiếc điện thoại di động trên đầu giường rồi nghe máy.
Là đồng nghiệp trong công ty luật hơi nàng đã đặt hồ sơ vụ án ở nơi nào.
Phó Tư Vi nói vài câu rồi cúp máy.
Nàng vứt điện thoại di động qua một bên rồi xoay người nằm lại, sau đó, dường như nàng nghĩ đến thứ gì, nên bỗng nhiên “a” lên một tiếng, cánh tay ngọc trắng nhạt vội vàng lục lọi, tìm tòi bên dưới chăn.
Mấy giây sau, hai bờ môi anh đào hồng nhuận phơn phớt của nàng nhếch lên, lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Nàng cảm thấy, mình đã khôi phục, hoàn toàn khôi phục rồi.
Coi như nàng thường xuyên xem Diệp Mặc live stream thì chỉ thỉnh thoảng mới nằm mơ, cũng sẽ không nhạy cảm như trước kia, cũng không xuất hiện tình trạng xấu hổ kia nữa.
Trước kia. . . quá khó xử! Cũng khiến cho nàng cảm thấy hơi buồn phiền!
Một tháng gần đây thì nỗi niềm khó nói của nàng mới dần dần đỡ hơn, bây giờ nàng cảm thấy đã triệt triệt để để khỏi hắn rồi, bây giờ nàng cũng có thể ngủ ngon rồi.
Phó Tư Vi vui sướng lăn lộn trên giường, đôi chân thon dài trắng như tuyết của nàng kẹp lấy cái chăn.
Đôi chân này của nàng cực kỳ thon dài và thẳng tắp, da thịt thì săn chắc và cân xứng, trơn bóng như ngọc.
Trên người nàng, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp và tinh xảo kia thì đôi chân này là hấp dẫn nhất.
Chỉ riêng đôi chân này cũng đã có vài phần mị lực đoạt hồn đoạt phách rồi.
Phó Tư Vi ôm chăn, nàng điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi đóng lại cặp mắt đẹp.
Một lát sau, nàng đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, điện thoại di động rung vài lần khiến cho nàng thức dậy.
“Ai thế nhỉ?”
Phó Tư Vi thì thào một câu, dụi dụi mắt, rồi với tay lấy điện thoại di động.
Hóa ra là Dương Yến, hỏi hôm nay nàng có muốn đi qua thăm Diệp Mặc và hai đứa bé hay không.
Phó Tư Vi khẽ cắn bờ môi đỏ, hàng lông mày cũng nhẹ nhàng vặn lại.
Nàng hơi do dự, có những lúc, nàng cực kỳ cực kỳ muốn gặp Diệp Mặc, nhưng có những lúc, nàng lại rất sợ gắp Diệp Mặc, tâm tư rất mâu thuẫn và rất phức tạp.
“Hay là. . .cứ đi nhỉ!”
Phó Tư Vi do dự một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm.
Dù sao, đã rất lâu, rất rất lâu nàng chưa được gặp Diệp Mặc, tính ra thì cũng gần hai tháng rồi.
Đi cùng Dương Yến qua thăm hai đứa bé, nhân tiện gặp Diệp Mặc luôn thì cũng không có gì.
Phó Tư Vi chỉ trả lời một câu đơn giản: “Ok!”
“Chỉ gặp một lần thôi. . . không có việc gì đâu!” Phó Tư Vi nói thầm một câu rồi đặt điện thoại di động xuống.
“Đi tắm đã!”
Phó Tư Vi rời giường, cất bước đi về phía phòng tắm.
Nàng tắm rửa đơn giản một lần, rồi choàng khăn tắm đi ra, nàng lau cơ thể trước, rồi mới thoa mỹ phẩm dưỡng da.
Mỗi chỗ trên cơ thể đều được nàng thoa rất cẩn thận, nhất là đôi chân thì được nàng thoa đi thoa lại vài lần.
Sau khi xong xuôi, Phó Tư Vi lại mở tủ quần áo ra xem.
“Mặc cái gì bây giờ?”
Bình thường khi đi làm thì nàng ăn mặc rất đơn giản, nhưng muốn đi gặp Diệp Mặc thì phải ăn mặc đẹp một chút mới được.
Đồ lót thì màu đen là ok rồi, nàng lại mở tủ tất chân, rồi chọn một đôi tất chân màu đen có dây đeo, đôi tất này rất mỏng manh, kiểu dáng cũng rất gợi cảm.
Sau cùng, nàng chọn một chiếc áo khoác âu phục ngắn tay, cộng thêm một chiếc quần cụt là ngon lành.