Phó Tư Vi trang điểm xong thì đeo thêm vài món trang sức, sau đó cầm túi xách đi ra cửa.
Dương Yến đã chờ ở dưới lầu, cô thấy Phó Tư Vi lên xe thì quay sang dò xét một chút, rồi ợ hãi than lên: “Oa! Sợi dây chuyền này của bạn. . .”
“Vừa mua mấy hôm trước đấy!”
Phó Tư Vi vứt túi xách qua một bên, ngồi xuống rồi cúi đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trước ngực.
Đây là một sợi dây chuyền bạch kim Cartier khảm đá quý, trên dây chuyền khảm bảy đóa hoa, trên mặt cánh hoa còn khảm đầy những mảnh vỡ kim cương, toàn bộ cộng lại cũng phải có 4 gram.
Dương Yến đưa tay qua sờ, rồi cảm thán: “Chắc là rất đắt nhỉ!”
“400 ngàn!”
Phó Tư Vi gật đầu, rồi lại sờ lỗ tai.
Trên tai nàng cũng là một đôi khuyên tai kim cương hình hoa của Tiffany.
“Tốt thật!” Dương Yến nói với vẻ hâm mộ.
Trước kia, Tư Vi làm sao có thể mua nổi mấy thứ này, điều kiện gia đình của Tư Vi cũng rất bình thường, tuy rằng bên người có rất nhiều công tử nhà giàu, nhưng Tư Vi đều chướng mắt bọn họ, cũng khinh thường xài tiền của bọn họ.
Vất vả lắm mới nhìn trúng một cái Diệp Mặc, nhung kết quả là người ta đã có con rồi, may mà Diệp Mặc còn có chút lương tâm, đền bù cho Tư Vi rất nhiều tiền.
Phó Tư Vi thì nhăn mày rồi cười khổ.
“Này! Dù sao có tiền cũng tốt hơn không có mà!” Dương Yến lại cười nói: “Đúng rồi, lần trước mua xe xong thì bạn cũng không còn bao nhiêu mà, cậu ta lại cho bạn à?”
“Ừm! Là phí luật sư, lần trước Diệp Mặc có việc tìm công ty luật, còn cho mình rất nhiều tiền.” Phó Tư Vi gật đầu.
Diệp Mặc rất hào phóng, lần trước đã cho công ty luật một khoản tiền rất lớn, khiến cho thời gian này đám người luật sư Hứa đều hỏi nàng, Diệp tiên sinh có vấn đề gì cần giúp đỡ hay không.
Diệp Mặc cũng cho nàng một khoản phí luật sư rất cao.
Nàng có nhà có xe rồi, nên cầm một khoản tiền lớn như vậy cũng không biết tiêu vào đâu, cho nên mới mua một ít đồ châu báu trang sức.
“Còn người của Diệp Mặc. . . vẫn rất tốt!” Dương Yến mỉm cười: “Bạn cũng không cần đau lòng thay cậu ta đâu, dù sao cậu ta cũng có hơn 100 tỷ cơ mà, với lại, bây giờ Phác Ngọc kiếm tiền rất kinh! Còn cả live stream cũng kiếm rất nhiều, lúc trước đã có người khen thưởng cho cậu ta hơn 100 triệu còn gì!”
“Ai! Nói đến việc này thì mình lại thấy kinh ngạc! Bạn nói xem, phải là người có tiền đến mức độ nào mới có thể khen thưởng 100 triệu chứ! Theo mình, tám phần là có phú bà coi trọng Diệp Mặc rồi!”
Phó Tư Vi nghe xong thì giật mình, nàng cũng nhớ đến việc này.
Hôm đó nàng cũng xem live stream, nàng còn nghiên cứu đi nghiên cứu lại giao diện của người kia vô số lần, nhưng mà chẳng nghiên cứu ra được cái gì cả.
“Chắc là vậy rồi!” Phó Tư Vi nhếch môi anh đào, gật đầu.
Nàng cũng cảm thấy là một phú bà nào đó, bằng không thì sẽ không khen thưởng nhiều tiền như vậy!
“Đợi lát nữa hỏi Diệp Mặc vậy. . .”
Dương Yến nói xong thì khởi động xe.
Hai người đi tìm một cửa hàng bán đồ trẻ con, sau đó vào mua một đống đồ.
Khi đang cầm một bịch tã, thì Dương Yến nói: “Bọn nhỏ cũng sắp một tuổi rồi nhỉ! Cũng nên mua loại to hơn một chút!”
“Ừm! Sắp rồi!” Phó Tư Vi hơi gật đầu.
“Vậy chúng ta mua size to đi! Cũng mua thêm một ít đồ chơi và sách tranh. . .mua cả mấy quyền này nữa!” Dương Yến lại chọn thêm một ít đồ, khi hai người đi ra ngoài thì trong tay đã có hai cái túi lớn.
Hai cô gái lái xe một lúc, thì đã đến cửa phòng làm việc quen thuộc.
“Đến rồi!”
Hai người xuống xe, xách túi đi qua ấn chuông cửa.
Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng bước chân.
Cạch cạch!
Cửa mở, một gương mặt ló ra.
Hai cô gái đang nói vài câu thì nhìn thấy gương mặt này, cả hai người bọn họ đều cùng ngây dại, mấy cái túi trong tay bọn họ cũng đã rơi xuống đất.
Nhưng mà các cô vẫn hồn nhiên không hay, mà chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt này.
Là Diệp Mặc!
Thế nhưng mà, lại có gì đó không giống, dường như càng đẹp trai hơn, còn cả cỗ khí chất xuất trần này nữa, tuy rằng trước kia Diệp Mặc cũng rất đẹp trai, đẹp trai khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, đẹp trai đến mức khiến người ta khó quên.
Mà hiện giờ, Diệp Mặc càng đẹp trai hơn, đẹp đến trình độ khiến cho người ta rung động nhân tâm.
“Diệp Mặc, bạn. . .” Đôi môi anh đào của Phó Tư Vi run lên, nàng thì thào một tiếng, bên trong đôi mắt đẹp trợn tròn kia đã tràn đầy vẻ hoảng hốt.
“Mình làm sao?” Diệp Mặc mỉm cười, sau đó, hắn kéo cửa, mời hai cô gái đi vào: “Vào trong đi! Đến thì đến, còn mua nhiều đồ như này làm gì, trong nhà còn nhiều lắm, lần sau đừng mua nữa!”
Diệp Mặc tiến lên, nhặt mấy chiếc túi trên mặt đất lên rồi quay người đi vào trong.
Lúc này, hai cô gái mới tỉnh hồn lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ khó tin trong mắt nhau.
Chỉ mới không gặp một hai tháng, mà có thể thay đổi lớn như vậy sao?
Phó Tư Vi lại liếc mắt nhìn một chút, thì tâm thần của nàng càng hoảng hốt hơn.
Nàng bị Dương Yến kéo một cái mới lấy lại tinh thần, liền đi theo vào trong.