Đi vào phòng khách, Dương Yến vừa nhìn thấy hai đứa bé thì lập tức kích động, xông lên ôm hôn rất thân mật: “Để dì ôm một cái nào, oa, lớn nhanh quá!”
Sau đó, cô lại quay sang phía Diệp Mặc, cảm khái một câu: “Diệp Mặc, bọn nhỏ lớn nhanh thật đấy!”
“Đúng là rất nhanh! Cũng sắp tròn một tuổi rồi!” Diệp Mặc cười nói.
Hắn đặt đồ vật trong tay xuống, rồi đi vào trong pha trà.
Phó Tư Vi liếc mắt nhìn về bên đó một chút, rồi mới đi qua ôm bọn nhỏ, hai cô gái ngồi xuống ghế sa lon.
Một lát sau, Diệp Mặc mang hai chén trà về phòng khách, rồi đặt trước mặt hai cô gái.
“Công việc thế nào?”
“Cũng tạm ổn!”
Dương Yến mỉm cười: “Dạo này ông live stream không tệ nhỉ! Có người khen thưởng nhiều như thế cơ mà, người đó là ai vậy? Phú bà sao?”
“Là một người bạn!” Diệp Mặc ngồi xuống ở đối diện, cười nói: “Không phải người Hoa quốc, mà là một người bạn nước H, có quan hệ trong công việc, cho nên mới khen thưởng nhiều như vậy!”
“Ừ! Ra là vậy!” Dương Yến giật mình, gật đầu.
Sau đó, cô lại hàn huyên với Diệp Mặc.
Phó Tư Vi ngồi bên cạnh thì một mực không lên tiếng, dường như nàng hơi khẩn trương, đôi mắt đẹp của nàng thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn qua bên này, rồi lập tức trở nên haongr hốt, bỗng nhiên, nàng cúi đầu xuống nhìn lướt qua, nàng phải điều chỉnh tư thế một chút, bởi vì. . . dường như. . . nàng có gì đó không thoải mái.
Sau đó, trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã dần dần đỏ lên, hai con ngươi cũng thấm ra một mảnh xấu hổ.
Phó Tư Vi cúi đầu ngồi tại chỗ, không dám rên lên một tiếng nào.
Rất lâu sau, nàng mới hơi khôi phục một chút, nàng liền ngẩng đầu lên nói vài câu, nhưng sắc mặt vẫn hơi mất tự nhiên.
Hai cô gái ngồi chơi gần một tiếng thì mới đứng dậy rời đi.
Hai người vừa ra khỏi cửa, thì Phó Tư Vi lập tức thở hắt ra, như trút được gánh nặng, sau đó, dường như nàng nghĩ đến thứ gì đó nên gương mặt lại nóng bừng lên, tràn đẩy vẻ xấu hổ, nhưng đáy lòng của nàng lại vô cùng buồn rầu và phiền não.
“Sao bạn lại xấu hổ như vậy?” Dương Yến phát giác ra được sự khác thường của Phó Tư Vi thì tiến lại gần, cười ranh mãnh nói: “Mà cũng đúng, mình cũng cảm thấy Diệp Mặc lại đẹp trai hơn rất nhiều, rất rất nhiều. . . đẹp đến mức khó tin, mình có thể hiểu được bạn!”
“Ừm!” Phó Tư Vi đỏ mặt, nói quanh nói co.
Nàng cũng không dám nói cho người bạn thân Dương Yến này nỗi niềm khó nói, phiền não khó xử của mình.
“Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm trước, lát nữa lại đi dạo phố!”
Dương Yến cũng không để ý, mà trực tiếp kéo Phó Tư Vi lên xe.
Hơn một giờ chiều, Diệp Mặc mang hai đứa bé ra ngoài.
Hắn còn cầm theo những bản thiết kế mới đến Phác Ngọc.
Diệp Mặc lên văn phòng của Quan Tuyết trước để đưa một bộ phận bản thảo thiết kế và nhờ Quan Tuyết trông hai đứa bé, sau đó hắn lại đi xuống phòng làm việc Minh Ngọc.
Những bản thiết kế còn lại đều là lễ phục, nên phải để phòng làm việc Minh Ngọc chế tác, chứ công xưởng bình thường không làm được.
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc trao đổi với các nhà thiết kế, đại sư may vá để giảng giải một số thiết kế.
“Chu tịch Diệp, đi thong thả!”
Diệp Mặc ngốc ở đó hơn nửa tiếng mới rời đi, hắn đi đến cửa thang máy thì ấn nút.
Lúc này, đang có ba người đi đến dưới đại sảnh tầng một.
Đi đầu là một phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi, bà ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, dáng người cồng kềnh, tướng mạo rất phổ thông, đôi môi rất mỏng, cộng thêm đôi mắt ti hí, khiến cho người ta có một loại cảm giác cay nghiệt, và hám lợi.
Bà ta vừa đi vừa nhìn ngó bốn phía xung quanh, rồi sợ hãi thán phục vài câu.
“Oa! Rộng lớn quá!”
Khi còn ở bên ngoài, bà ta nhìn thấy hai tòa nhà cao chọc trời này thì đã cảm thán không thôi, khi vào trong thì càng xem càng kích động hơn, “Tiểu Tuyết ghê gớm thật! Có thể làm việc ở chỗ này, lại còn là tổng giám đốc nữa, quả thật là quá lợi hại!”
Hai người ở phía sau, thì có một người là thanh niên 25 26 tuổi, người còn lại là một người đàn ông trung niên khoảng 35 36 tuổi.
Thanh niên kia cũng nhìn bốn phía rồi sợ hãi than: “Khí phái quá!”
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh cười nói: “Dĩ nhiên rồi! Tòa Song Tử Tháp vừa xây xong này được một đại sư kiến trúc nổi tiếng thế giới làm ra mà, người này đã dùng rất nhiều khoa học kỹ thật mới nhất để xây dựng nó, bây giờ nó đã trở thanh kiến trúc tiêu chí của thành phố!”
“Đẹp thật!” Người thanh niên kia lại thở dài, anh ta nghĩ đến chuyện, sau này mình sẽ làm việc ở đây thì lại trở nên kích động hơn.
Người thanh niên nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia nói: “Bác gái, bác nhất định phải bảo chị Tiểu Tuyết sắp xếp cho cháu một công việc tốt một chút nhé, tiền lương cũng phải cao, tốt nhất là vị trí quản lý, như vậy mới nhàn nhã một chút.”
Người phụ nữ trung niên kia lập tức cười nói rất tự tin: “Nhất Minh, cháu yên tâm đi, bác với Tiểu Tuyết có quan hệ rất tốt, Tiểu Tuyết cũng rất nghe lời bác, với lại, Tiểu Tuyết là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn như vậy, chỉ cần nói một câu là có thể sắp xếp cho cháu một công việc tốt, dù sao mọi người cũng là họ hàng thân thích, nên chắc chắn Tiểu Tuyết sẽ giúp.”
“Tiền lương phải là 20 ngàn, không, 30 ngàn, giá nhà ở đây quá cao, không có 30 ngàn thì làm sao mua nổi nhà, còn phải mua xe nữa, cháu muốn mua một chiếc xe thể thao.” Sử Nhất Minh hiện lên vẻ mơ ước.
“Sẽ có, tất cả đều sẽ có! Mọi người đều là người nhà, Tiểu Tuyết có tiền, thì sau này chúng ta cũng sẽ có!” Người phụ nữ trung niên tên Sử Quế Phân vui vẻ ra mặt.
p/s đầu tháng bạo thêm vài chương, hôm nay sẽ có 10c, cầu đề cử, cầu kp