Trước kia Sử Quế Phân rất coi thường cô cháu gái này, đã hơn 30 tuổi mà còn chưa gả, ở quê nhà mọi người đều nói cô cháu gái này gái này gái ế, cha mẹ nó cũng vì chuyện này àm buồn rầu.
Còn về công việc thì lại không tệ lắm, ngày xưa làm người chế tác phim truyền hình cũng kiếm được kha khá, cho nên đã mua nhà ở thành phố H từ lâu.
Nhưng dưới cái nhìn của bà ta, thì một người con gái vẫn phải lấy chồng, đó là điều quan trọng nhất, đã hơn 30 mà chưa gả được, thì có công việc tốt cũng vô dụng.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, thời gian gần đây bỗng nhiên nghe nói đứa cháu gái này lên làm tổng giám đốc, quản lý cả một tập đoàn lớn, tiền lương một năm lên đến mấy chục triệu, bà ta còn nghe nói, tập đoàn này còn được đánh giá giá trị vài tỷ liền.
Khí đó, bà ta rất mờ mịt và khó tin, trong lòng thì dâng lên một cỗ ghen tỵ và chua chát.
Nhưng dần dần, suy nghĩ của bà ta đã thay đổi, bà ta đã muốn được thơm lây.
Cháu gái phát tài, thì người làm thím như bà ta cũng phải được thơm lây chứ! Trực tiếp đòi tiền thì không hay lắm, nhưng sắp xếp công việc tốt cho họ hàng thân thích thì vẫn được, đúng lúc đứa con trai của em trai bà ta đang không có công việc đàng hoàng, nên bà ta đã dẫn đến đây.
Sử Quế Phân nghĩ rằng, cũng không phải mình không làm gì, mình còn đang nỗ lực giải quyết ‘chung thân đại sự’ của Tiểu Tuyết, còn cố ý cầm ảnh chụp của Tiểu Tuyết để đi chọn một người đàn ông tốt cho con bé đi xem mắt.
Trạch Vũ tốt thế cơ mà!
Dáng dấp hào hoa phong nhã, bằng cấp cực cao, lại dạy học ở trường đại học, cũng là một người có thân phận và địa vị, cũng rất nổi tiếng là một thanh niên tuổi trẻ tài cao ở quê nhà, hoàn toàn thích hợp với Tiểu Tuyết!
Sử Quế Phân liếc mắt nhìn về phía người đàn ông kia thì mỉm cười.
Bà ta vô cùng hài lòng với người này, bà ta còn cảm thấy người này rất xứng với Tiểu Tuyết, mà cha mẹ của Tiểu Tuyết cũng rất hài lòng.
“Người thím như mình quá khó tìm!”
Sử Quế Phân nghĩ như vậy, thì đều bị chính mình làm cho cảm động.
Sử Quế Phân cười nói thân thiết. “Trạch Vũ! Lát nữa cháu nhớ ở lại bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tuyết nhé, sau này cũng phải thường xuyên đến công ty nha, sau này, đây là công ty của mình rồi, cho nên phải làm quen sớm một chút!”
Theo những gì Trạch Vũ nói, thì Tiểu Tuyết hơi lạnh nhạt, nên tiến triển không thuận lợi lắm, nhưng Sử Quế Phân lại cảm thấy bình thường, bởi vì Tiểu Tuyết rất bận rộn mà! Cho nên Trạch Vũ phải chủ động nhiều hơn, sau này cũng phải thường xuyên đến công ty với Tiểu Tuyết, đưa cơm hay là đưa nước gì gì đó. . . như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm.
“Vâng!” Phương Trạch Vũ gật đầu mỉm cười.
Cho dù anh ta đã bị từ chối rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, vẫn một mực nịnh nọt vị thím này của Tiểu Tuyết, còn cố tình đi về quê nhà để gặp cha mẹ Tiểu Tuyết một lần, hai người họ cũng vô cùng hài lòng với anh ta.
“Nơi này. . . quá tốt!”
Phương Trạch Vũ nhìn ngó hai bên rồi thở dài một hơi, tâm thần anh ta lại kích động lên.
Chỉ cần cưới được cô ta, thì tất cả tiền của cô ta sẽ thuộc về mình, nửa đời sau cũng không cần lo lắng nữa, với lại, mình có thể mượn thân phận và các mối quan hệ của cô ta để đi vào xã hội thượng lưu mà mình luôn tha thiết mơ ước.
Tuy rằng địa vị của anh ta hiện giờ cũng không tệ lắm, mang một cái mác giáo sư thì đi đâu cũng có chút mặt mũi, nhưng làm sao có thể so sánh với những kẻ có tiền kia được!
“Đi đi, chúng ta đi lên!”
Sử Quế Phân cười, rồi dẫn đầu đi về phía trước.
Ba người đi đến cửa thang máy, chờ một lúc, khi thang máy xuống thì đi vào.
Trên đường lên thì ba người đều trò chuyện rất kích động.
Đinh!
Một lát sau, thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra.
“Đến rồi!”
Ba người lập tức đi ra khỏi thang máy.
Lúc này, vừa hay có một người đi đến, song phương đối mặt nhau ở cửa thang máy thì đều ngây ngẩn cả người.
Sử Quế Phân ngước mắt lên xem thì lập tức hơi hoảng hốt.
Người đàn ông trước mặt này đẹp trai đến mức không thể nào hình dung, ngay cả một người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi như bà ta cũng phải hoảng hốt và thất thần.
Sử Nhất Minh ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, anh ta cũng bị gương mặt này làm cho rung động.
Phương Trạch Vũ cũng ngẩn ngơ giống như hai người kia, nhưng sau đó, lông mày của anh ta cau lại, anh ta nhớ gương mặt này, chính là người đàn ông đã đi bên cạnh Tiểu Tuyết tối hôm đó.
Tuy rằng Phương Trạch Vũ cảm thấy gương mặt này hơi khang khác so với trí nhớ của mình, nhưng tuyệt đối là người này, không thể sai được!
Sắc mặt Phương Trạch Vũ lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra địch ý mãnh liệt.
Diệp Mặc ở đối diện cũng hơi ngẩn người, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Phương Trạch Vũ, thì lông mày nhất thời nhướn lên.
Người này. . .chẳng phải là giáo sư Phương kia sao!
Hai người này. . . là ai?