Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 736 - Chương 736: Diệp Mặc: Nghĩ Hay Lắm! (2)

Chương 736: Diệp Mặc: Nghĩ hay lắm! (2) Chương 736: Diệp Mặc: Nghĩ hay lắm! (2)

“Oa! Nơi này trang trí đẹp quá!”

“Nơi này tốt thật! Nhất Minh, cháu có muốn làm việc ở đây hay không? Để bác nói với Tiểu Tuyết một câu, cho cháu quản lý nơi này!”

“Bác gái, bác nói thật sao? Vậy thì tốt quá!”

“Đương nhiên là thật rồi! Cháu yên tâm đi, mọi người đều là người nhà, chỉ là chuyện một câu nói thôi mà! Bác gái không thương cháu thì thường ai! Cháu nói có đúng không! Sau này, cháu mua nhà trong thành phố, rồi đón cha mẹ cháu lên đây, đến khi đó, cha mẹ cháu cũng có thể làm việc ở đây!”

Ba người đi vào phòng làm việc, bọn họ không coi ai ra gì mà sờ cái này nghịch cái kia, hoàn toàn coi đây là nhà mình, chẳng thèm khách khí chút nào.

Tiếp tân giật mình, hỏi một câu: “Xin hỏi, mấy vị là. . .?”

“Tôi là thím của tổng giám đốc Quan các người!”

Sử Quế Phân vênh mặt lên, lỗ mũi đã sắp vểnh lên tận trời.

“A!” Tiếp tân vội vàng lộ ra vẻ cung kính, rồi đi qua nghênh tiếp.

“Mời mấy vị ngồi, tôi đi pha trà!” Tiếp tân cung kính nói, sau đó liền đi pha trà.

“Không cần, chúng tôi chỉ đi dạo thôi, lát nữa còn có việc nữa! A ui! Bộ này đẹp quá!” Sử Quế Phân lật xem một đống lễ phục rồi nói: “Lát nữa phải bảo Tiểu Tuyết làm cho mình vài bộ mới được!”

Sử Quế Phân xem một lúc thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy đứa cháu trai của mình đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô nhân viên tiếp tân.

Sử Quế Phân cau mày, lẩm bẩm: “Nhìn cái gì, thứ không có tiền đồ!”

Tuy rằng cô bé này rất xinh đẹp, dáng dấp trong veo như nước, phong thái cũng rất yểu điệu, nhưng, cũng chỉ là một tiếp tân mà thôi, không có bản lãnh lại không có thân phận, làm sao có thể xứng với cháu trai mình chứ!

Bởi vì bà ta không có con trai, cho nên vẫn coi con trai của em trai mình thành con trai mình, cho nên rất săn sóc và chiếu cố.

Có tầng quan hệ với Tiểu Tuyết, thì sau này thân phận của Nhất Minh sẽ không tầm thường, tiền đồ không thể đong đếm, sao thể qua lại với loại tiếp tân này chứ, đây chẳng phải là hạ thấp thân phận sao!

“Chỉ là một tiếp tân mà thôi! Loại người này không xứng với cháu đâu!” Sử Quế Phân nói ra, bà ta còn không thèm nói nhỏ, “Khẳng định nơi này có rất nhiều thiên kim tiểu thư, sau này cháu quản lý nơi này, thì sẽ quen biết bọn họ, cố gắng kiếm một người làm vợ mới là tốt nhất!”

Sử Nhất Minh nghe xong thì khẽ giật mình, sau đó, anh ta lại lộ ra vẻ kích động.

Đúng thế!

Thân phận của mình đã khác xưa rồi, sau này mình cũng là kẻ có tiền rồi, đến khi đó thì muốn phụ nữ như nào mà chẳn được!

“Bác gái, bác nói đúng!”

“Chứ sao! Đi, chúng ta vào trong xem!”

Nơi cửa thang máy, Diệp Mặc vẫn đứng ở đấy như cũ, hắn nghe thấy những câu đối thoại bên trong phòng làm việc thì chậc lưỡi vài cái.

Hai người này. . . thật sự là không biết xấu hổ, mà nghĩ cũng rất đẹp!

Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi cầm điện thoại di động lên để gọi cho quản lý La.

Ba người đi dạo một chút rồi vui vẻ đi ra.

“Nơi này, coi như không tồi!”

Khi ba người vừa ra ngoài thì thấy bóng kia người kia vẫn đứng ở cửa thang máy, sắc mặt ba người bọn họ đều trầm xuống, tâm trạng tốt đẹp cũng lập tức biến mất.

“Tại sao anh vẫn còn ở nơi này?”

“Đừng để ý đến anh ta, chúng ta đi!”

Sử Quế Phân không thèm liếc mắt nhìn qua, mà dẫn người qua một cái thang máy khác, ấn nút, chờ một lát, khi thang máy đến thì ba người vội vàng đi vào.

“Tôi tìm tổng giám đốc Quan của mấy người, tôi là họ hàng của cô ấy!”

Khi lên đến tầng cao nhất, ba người đi qua hỏi thăm một chút, rồi được dẫn đến văn phòng tổng giám đốc.

Cửa vừa mở ra, Quan Tuyết đã đứng dậy, rồi hô lên: “Thím tư!”

Ban nãy, nàng đã nhận được thông báo, nói rằng có họ hàng đến tìm mình, nàng liền biết ngay là vị thím tư này.

“Tiểu Tuyết!” Sử Quế Phân vừa vào cửa đã cười nhiệt tình, rồi trực tiếp đi vào trong, ngay sau đó, sắc mặt của bà ta bỗng nhiên cứng đờ khi nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong xe bên cạnh Quan Tuyết, “Tiểu Tuyết, hai đứa bé này là . . .?”

Quan Tuyết cười nói: “A! Là con của ông chủ cháu, anh ta có việc, nên nhờ cháu trông một lát!”

Sử Quế Phân liền gật đầu: “À!”

Tiểu Tuyết chỉ là tổng giám đốc, phụ trách quản lý toàn bộ tập đoàn, nhưng bên trên vẫn còn một vị chủ tịch.

“Thím tư, sao thím lại dẫn anh ta đến đây?”

Ánh mắt của Quan Tuyết nhìn thấy Phương Trạch Vũ thì lộ ra vẻ chán ghét mãnh liệt.

Nàng rất ghét người này!

Nàng chưa bao giờ thèm để ý anh ta, cũng xóa Wechat của anh ta rồi, nhưng mà người này vẫn cứ dây dưa không ngớt, lại còn nịnh bợ bà thím này nữa, thậm chí còn chạy đến nhà nàng để gặp mặt cha mẹ nàng, anh ta càng hành động như vậy thì càng khiến cho nàng chán ghét.

“Tiểu Tuyết, Trạch Vũ rất tốt mà! Tuổi tác cũng xứng với cháu, lại còn là giáo sư đại học nữa, cháu đã 32 rồi, phải trưởng thành đi! Mấy năm nữa là không ai muốn đâu, tranh thủ thời gian kết hôn đi thôi!”

Sử Quế Phân nhiệt tình cười nói: “Cha mẹ cháu cũng rất hài lòng với Trạch Vũ, rất thích Trạch Vũ! Cháu cũng đừng kháng cự nữa, hai đứa cứ qua lại với nhau đi, đến khi đó thì cháu sẽ biết Trạch Vũ tốt ra sao.”

“Hay là. . .cứ đính hôn trước, chờ hai đứa bồi dưỡng tình cảm xong thì lại kết hôn, thím đã nói với mẹ cháu rồi, mẹ cháu cũng nghĩ như thế!”

Phương Trạch Vũ ở phía sau mỉm cười đầy ôn hòa và đàng hoàng, nhưng đáy lòng anh ta thì lại hơi đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment