Viện trưởng Triệu nghiêm nghị quát nhẹ: “Giáo sư Phương, anh phải chú ý hình tượng của mình đi, hiện giờ anh là giáo sư của đại học G, cũng đại biểu cho hình tượng của đại học G, nếu như nhà gái người ta đã từ chối, mà anh còn hung hăng càn quấy, muốn bức hôn sao? Có câu gì ý nhờ! À, chuyện kết hôn, là phải ngươi tình ta nguyện mới được!”
“Loại người như anh thật sự là làm mất mặt đại học G chúng ta! Hạng mục kia tôi sẽ giao cho giáo sư khác, còn anh thì về hối cải đi!”
Phương Trạch Vũ nghe xong thì sắc mặt dần dần trắng bệch, không còn chút máu nào.
Phương Trạch Vũ run rẩy, thất thanh nói: “Viện trưởng Triệu, ngài không thể làm như vậy được!”
Vị hạng mục đó mà anh ta phải chạy ngược chạy xuôi để khơi thông quan hệ, tốn rất nhiều công sức! Thế mà bây giờ lại không có, chẳng phải là công sức đổ xuống sông xuống biển cả sao!
Viện trưởng Triệu hừ nói: “Có gì mà không thể, hạng mục này không phải của anh, mà là của học viện, nên giao cho giáo sư nào cũng được!”
Lúc trước ông ta còn rất thưởng thức người trẻ tuổi này, còn ký thác rất nhiều hy vọng, nhưng bây giờ thì cực kỳ thất vọng, thậm chí còn rất tức giận.
Sau đó, viện trưởng Triệu nhìn về phía Diệp Mặc, áy náy nói: “Chủ tịch Diệp, thật là ngại quá! Tôi không biết thật!”
“Không sao đâu!” Diệp Mặc mỉm cười.
“Giáo sư Phương, anh trở về tự kiểm điểm đi, anh là một giáo sư đại học, thì sao lại làm ra mấy chuyện như thế chứ!” Hiệu trưởng Uông cũng trợn mắt nhìn qua, mặt mũi ông ta tràn đầy không vui.
Năm ngoái khi đưa nhân tài vào, thì ông ta vẫn rất thưởng thức vị giáo sư Phương này, còn cho không ít đãi ngộ tốt, nhưng không ngờ, đạo đức cá nhân của người này lại kém như vậy.
“Đi thôi! Đi vào văn phòng của tôi ngồi một chút! Lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm luôn nhé!” Hiệu trưởng Uông không để ý đến Phương Trạch Vũ nữa, mà mỉm cười mời Diệp Mặc, rồi dẫn đường đi về phía phòng làm việc của mình.
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu một cái, rồi đẩy xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh đi theo sau.
Hiệu trưởng Uông vừa đi vừa nhìn hai đứa bé trong xe rồi cười to: “Hai đứa bé này đáng yêu quá! Long Phượng thai nữa này! Mấy tháng rồi?”
“Sắp mười một tháng rồi! À đúng rồi, hiệu trưởng Uông, hôm nay tôi đến là để bàn chuyện quyên tiền! Tôi muốn quyên ít tiền cho trường học. . .”
“Được được!” Hiệu trưởng Uông liên mồm đáp ứng, ông ta lại cười vui vẻ hơn.
Trần Mộng ở phía sau thì vỗ nhẹ lên bộ ngực phình lên của mình, rồi thở phào một hơi.
Nàng nhìn bóng lưng phía trước rồi hé miệng cười.
“Minh biết ngay mà!”
Nàng biết là mình sẽ không nhìn lầm người, Diệp Mặc cũng không phải người như vậy, quan điểm của nàng không sai chút nào.
Còn về phần họ Phương kia, chỉ là một tên tiểu nhân bẩn thỉu mà thôi!
Trần Mộng liếc mắt nhìn về phía Phương Trạch Vũ, trong mắt nàng lộ ra vài phần chán ghét, sau đó, nàng cất bước đi theo hai người kia.
Phương Trạch Vũ đứng đờ người tại chỗ, sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, nói chung là vô cùng khó coi, anh ta nghiến chặt răng, toàn thân run rẩy, đến cả gương mặt nhã nhặn đang đeo cặp kính gọng bạc kia cũng trả nên vặn vẹo, méo mó và dữ tợn.
Rất lâu sau, Phương Trạch Vũ mới hít một hơi thật sâu, anh ta hung tợn trợn mắt với mấy bóng lưng kia một cái, rồi mới quay người rời đi.
Sau khi tiến vào văn phòng, hiệu trưởng Uông mời mọi người ngồi, còn ông thì đi đun nước pha trà.
Chính ông ta cũng cầm một chén lên uống một ngụm.
“Vậy thì quyên. . .một tỷ đi!”
Ngay sau đó, động tác của ông ta cứng đờ, suýt nữa thì phun cả nước trà ra ngoài, may mà ông ta chặn lại được.
“Khụ khụ!”
Hiệu trưởng Uông ho khan kịch liệt, ông ta vội vàng cầm khăn giấy qua lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ông ta trợn tròn, tràn đầy vẻ khó tin.
Thật ra thì ông ta mới vị này đến đây nhiều lần cũng là có ý quyên tiền, nhưng mà, mục tiêu của ông ta chỉ là mấy chục triệu mà thôi, nào ngờ, vị này vừa mở miệng ra đã là 1 tỷ, khiến cho ông ta chấn động không thôi.
Viện trưởng Triệu ở một bên cũng đang định nhấp một ngụm trà thì cả người đã cứng đờ, nghẹn họng nhìn trân trối, dáng vẻ như vừa gặp quỷ vậy.
“Một . . . một tỷ?” Đôi môi ông ta run lên, bàn tay cũng đã hơi run rẩy.
Thực lực của người trẻ tuổi này kinh khủng đến vậy sao?
Đến cả Trần Mộng ngồi một bên cũng há hốc miệng, hoàn toàn ngây ngốc.
Mặc dù nàng biết Diệp Mặc rất nhiều tiền, thế nhưng mà, cũng không nhiều đến mức này chứ! Vửa mở miệng ra đã quyên 1 tỷ rồi!
“Diệp. . .Diệp Mặc, em. . . em nói thật sao?” Trần Mộng lắp ba lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Diệp Mặc gật đầu cười, “Xem như là trả ơn trường cũ đi! Tôi hy vọng, nhà trường sẽ sử dụng số tiền này để xây một toàn nhà, sau đó đặt tên tòa nhà đó là Mặc Ngọc, số tiền còn lại mọi người sử dụng thế nào cũng được!”
Hiệu trưởng Uông vội vàng vỗ ngực, nói: “Được! Không thành vấn đề!”
Ông ta kích động đến mức run run, mặt mũi tràn đầy vui mừng và hưng phấn.
“Vậy. . .vậy khi nào. . .?”
Diệp Mặc cười nói: “Luôn hôm nay đi, càng nhanh càng tốt, lát nữa ký hợp đồng luôn đi!”
“Tốt! Quá tốt rồi! Tôi thay mặt toàn thể thầy trò trong trường cảm ơn cậu!” Hiệu trưởng Uông kích động bắt lấy tay Diệp Mặc, còn ra sức nắm chặt, miệng thì không ngừng nói cảm ơn.