Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 751 - Chương 751: Trần Mộng: Em Ấy Đã Là Người Đàn Ông Thành Thục Rồi!

Chương 751: Trần Mộng: Em ấy đã là người đàn ông thành thục rồi! Chương 751: Trần Mộng: Em ấy đã là người đàn ông thành thục rồi!

Đến trưa mọi người đi ăn bữa cơm, khi trở về thì Diệp Mặc ký hợp đồng quyên tiền.

Khi ký kết còn có không ít người đến, hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt, hiệu trưởng Uông còn mời tất cả giáo viên đã dạy Diệp Mặc qua bên này.

Những giáo viên này đều hơi mờ mịt, không ít người còn không nhớ rõ cậu học sinh này, dù sao bọn họ cũng đã dạy rất nhiều học sinh, nên cũng không thể nhớ toàn bộ được, sau khi nghe hiệu trưởng Uông kể xong thì bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm, vô cùng chấn động.

Tiếp theo, bọn họ lại vô cùng mừng rỡ và cực kỳ nhiệt tình.

Hai giờ hơn, hiệu trưởng Uông dẫn theo một đám lãnh đạo trường học đi tiễn Diệp Mặc xuống lầu.

“Đi thong thả!”

Trần Mộng giúp đỡ đẩy xe, cười nói: “Hiệu trưởng, tôi tiễn em ấy ra xe.”

“Được được được!” Hiệu trưởng Uông vội vàng nói.

“Hẹn gặp lại!”

Diệp Mặc vẫy tay tạm biệt mọi người rồi mới quay người bước đi.

Đi được một lát, thì hắn tiếp nhận xe đẩy, còn Trần Mộng thì chắp tay đi theo, lại đi được mấy bước, thì nàng liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc vài lần, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện ra những gợn sóng dị sắc.

Nàng đều nhìn rõ tất cả những chuyện vừa rồi, tất cả mọi người đều vây quanh, đều nhiệt tình lấy lòng Diệp Mặc, đến cả những lãnh đạo hết sức lợi hại trong trường học như hiệu trưởng Uông và hiệu phó Ngô cũng là như vậy.

Khi đó, Diệp Mặc cực kỳ lóa mắt, có một loại mị lực, tự tin, thành thục không gì sánh được.

Lần trước tham gia tiệc cưới của Lý Vũ Bằng, thì Diệp Mặc cũng là tiêu điểm của toàn trường, vô luận là ai thì Diệp Mặc cũng có thể cười nói tự nhiên, giống như lần này vậy.

Trần Mộng mấp máy môi đỏ, thì thào một tiếng: “Trưởng thành. . . thật rồi nha!”

Khi biết Diệp Mặc có con thì nàng còn chưa cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ, khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin cười cười nói nói của Diệp Mặc với đám người lãnh đạo kia thì nàng mới phát giác ra, Diệp Mặc đã trưởng thành rồi, đã trở thành một người đàn ông thành thục rồi!

Mà không còn là cậu bé trai trầm mặc ít nói, âm áp và thiện lương trong suy nghĩ của mình nữa!

Gió nhẹ thổi qua mái tóc đen nhánh của nàng, cũng thổi qua nội tâm của nàng.

Trần Mộng cứ thất thần nhìn như vậy một lúc lâu.

Đúng lúc này, Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Cô Trần, cô vừa mới nói gì cơ? Trưởng thành cái gì?”

“A! Không có. . . không có gì!”

Trần Mộng lấy lại tinh thần, rồi quanh co vài câu, trên gương mặt dịu dàng của nàng đã nổi lên hai vệt ửng hồng, nàng vội vàng dời mắt đi, giống như không dám nhìn Diệp Mặc vậy, bàn tay ngọc của nàng giơ lên, đùa nghịch vài sợi tóc đang rơi xuống trước ngực.

Thình thịch!

Cách một tầng sung mãn và đầy đã, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang gia tốc.

“Vậy. . .em đi trước nhé!”

Lại đi thêm một lát thì đã đến nơi dừng xe, Diệp Mặc đặt hai đứa bé vào ghế an toàn ở phía sau, rồi quay sang vẫy tay chào với Trần Mộng, sau đó mới lên xe.

“Hẹn gặp lại!”

Trần Mộng đứng một bên, nàng vẫy vẫy tay chào, rồi một mực đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa.

Rất lâu sau, nàng mới thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt nàng có một nỗi buồn vô cớ.

“Nghĩ gì thế! Em ấy chính là học sinh của mày đấy!”

Trần Mộng nói thầm một tiếng, rồi lắc đầu, quau người chậm rãi bước đi, sắc mặt của nàng cũng đã khôi phục tự nhiên, nhưng nỗi lòng. . . thì lại không thể nào bình tĩnh nổi.

……

Ba giờ hơn, Diệp Mặc về đến phòng làm việc.

Hắn đi vào thu thập một chút, rồi ngồi chơi với hai đứa bé trong phòng khách.

Diệp Mặc còn dành chút thời gian để nhìn lướt qua bảng giao diện hệ thống.

Hiện giờ, hắn có tất cả 14 kỹ năng, trong đó có ba cái cấp {Siêu phàm}, sáu cái cấp {Đại sư}, cộng thêm một kỹ năng không thể nào thăng cấp (Không bệnh), còn lại bốn cái kỹ năng là Ngôn ngữ, Vận động, Y thuật và Trí tuệ.

Diệp Mặc trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: “Phải luyện thêm Vận động và Y thuật rồi!”

Ngôn ngữ thì không cần cố gắng luyện tập, Trí Tuệ cũng giống như vậy, chỉ cần suy nghĩ và động não nhiều là ok rồi.

Bốn giờ hơn, Diệp Mặc bắt đầu chuẩn bị cơm tối, hắn làm thức ăn bổ sung cho hai đứa bé, pha sữa, còn bản thân hắn thì tùy tiện.

Sau khi ăn xong, Diệp Mặc mở live stream.

Đến 10 giờ tối, Diệp Mặc tạm thời nghỉ ngơi một lúc, hắn chơi với hai đứa bé, tắm rửa, mát xa và dỗ chúng đi ngủ, rồi nhận điện thoại của Tô Ngọc Tình như mọi hôm

Khi cúp máy đã là 11 giờ hơn, Diệp Mặc tiếp tục live stream cho đến 2 giờ sáng.

Diệp Mặc vừa kết thúc buổi live stream, còn chưa kịp đứng dậy thì điện thoại di động ra rung lên vài cái.

Hóa ra là tin nhắn của Ninh Vũ Đình.

“Ông chủ, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, dạo này cơ thể không tốt lắm!”

Nàng còn phối hợp thêm một cái icon đáng thương.

Diệp Mặc trả lời: “Bị ốm à?”

Trong nhà, Ninh Vũ Đình đang nằm trên chiếc giường rộng lớn và mềm mại, các ngón tay ngọc đã nhảy múa trên màn hình điện thoại.

“Ừm!”

Bình Luận (0)
Comment