Sau khi trả lời xong thì nàng đặt điện thoại di động qua mệt bên, cả người nằm sấp xuống, đôi môi đỏ chu lên, lộ ra vài phần chán nản và bất lực.
Ngày xưa, thân thể của nàng luôn rất tốt, rất ít khi bị ốm.
Tất nhiên là không tính lần đi Đế Kinh kia, lần đó là vì phong độ chứ không phải nhiệt độ, cho nên nàng mới bị cảm lạnh.
Nhưng thời gian gần đây, cơ thể của nàng không được tốt lắm, giống như là hơi. . . yếu ớt!
Hai tháng này thì chu kỳ kinh nguyệt cũng hơi chậm.
Mà một khi đến thì sẽ ra rất nhiều máu, khiến cho cơ thể vốn đã yếu ớt của nàng lại càng yếu ớt hơn vài phần.
Còn nữa, cũng không biết có phải vì nguyên nhân này không, mà có những lúc, chỗ đó của nàng sẽ hơi ngứa, nàng luôn cảm thấy không đúng lắm, giống như nàng đã mắc một loại bệnh khó mở miệng vậy, nhưng mà, chuyện này rõ ràng không thể nào!
Nàng là một cô gái trong trắng sống độc thân, thì làm sao có thể bị loại bệnh đó được chứ!
Chính vì vậy, nên thời gian gần đây nàng rất buồn phiền!
Cho nên, nàng chuẩn bị cho mình một kỳ nghỉ, để đi bệnh viện khám thật kỹ.
“Tại sao có thể như vậy chứ!”
Khi nghĩ đến phiền não khó nói nên lời này thì nàng không khỏi bưng kín mặt.
Nàng tuyệt đối không ngờ, chính mình lại có loại phiền não này!
Ông!
Điện thoại di động rung lên, đối phương đã trả lời.
“Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng lắm, nhưng rất phiền phức!” Ninh Vũ Đình ngồi dậy, cầm điện thoại di động để gõ chưa, trên gương mặt vũ mị của nàng đã chuyển sang màu đỏ thẹn thùng.
Vẫn là không nên nói cho tên bại hoại này biết loại chuyện này!
Ông!
“A! Vậy mai cô qua đây, tôi sẽ xem cho cô một chút!”
Ngay sau đó, đối phương lại trả lời, nàng xem xong thì ngây ngẩn cả người.
Đây là…có ý gì?
Là bảo ngày mai nàng qua đó, rồi khám bệnh cho nàng sao?
Đúng là anh ta có nhà cái bệnh viện, thế nhưng mà, anh ta cũng không phải bác sĩ mà, thì làm sao biết khám bệnh chứ! Lẽ nào. . . anh ta muốn chơi cosplay? Chính là. . . anh ta đóng vai bác sĩ, còn mình thì đóng vai bệnh nhân, sau đó thì. . .
Ai nha nha!
Quá biến thái!
Ninh Vũ Đình lập tức đỏ mặt, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều những hình ảnh khó xử, miên man bất định, nàng liền bưng kín mặt, chỉ cảm thấy gương mặt mình đã dần dần nóng bừng bừng như lửa đốt.
Đôi chân ngọc ở phía sau lại nhếch lên, không ngừng đung đưa giữa không trung.
“Hừ! Quả nhiên là một tên bại hoại!”
Rất lâu sau, nàng mới đặt tay xuống, nhưng trên gương mặt vũ mị của nàng vẫn đỏ bừng, trong cặp mắt câu hồn kia đã ngập tràn nước, vẻ xấu hổ ở bên trong như có thể thấm ra nước vậy.
Ninh Vũ Đình khẽ cắn bờ môi đỏ, nàng làm ra vẻ hầm hừ, nhưng đáy lòng của nàng lại không hề kháng cự, trái lại còn có chút vui mừng.
Rốt cuộc thì tên bại hoại này cũng phải rung động trước vẻ đẹp của nàng, cuối cùng anh ta cũng ra tay với nàng rồi sao!
Trước kia, tên bại hoại này cùng lắm là ngửi trộm mùi hương trên cơ thể nàng, rốt cuộc thì bây giờ anh ta cũng muốn tiến thêm một bước rồi.
Sau đó, Ninh Vũ Đình lại có chút buồn rầu.
“Đến cùng thì nên cho, hay là vẫn không cho đây?”
Dĩ nhiên là nàng nguyện ý cho, nhưng mà, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng, cho nên cực kỳ quan trọng, nàng muốn nó phải cực kỳ hoàn mỹ mới được, nhưng bây giờ, chính mình có phiền não khó nói kia thì không quá thích hợp.
“Chắc là không phải đâu, làm sao mình có thể bị loại bệnh đó chứ! Có thể là do quần lót không sạch mà thôi, không có chuyện gì đâu!”
Ninh Vũ Đình chống cằm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Nàng cầm điện thoại di động lên, rồi trả lời một câu ngắn gọn: “Được!”
“Ai nha nha!”
Sau khi trả lời xong, thì nàng vứt điện thoại qua một bên rồi ôm kín mặt, lại còn lăn lộn vài vòng trên giường, cơ thể uyển chuyển và xinh đẹp cũng lắc lư, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ mê người.
Lăn lộn đến khi mệt mỏi, thì nàng nằm nghỉ một hồi, bỗng nhiên nàng xoay người bò dậy, nhảy xuống giường rồi đi về phía phòng quần áo.
“Đi chọn một bộ quần áo đi!”
Ninh Vũ Đình vừa mở tủ ra, thì trong cặp mắt vũ mị của nàng đã nổi lên một vài phần ngượng ngùng.
“Anh ta muốn đóng vai bác sĩ, mình có nên đóng vai y tá không nhỉ! Mình còn có rất nhiều đồng phục y tá đây!”
“Thôi bỏ đi, không mặc thứ đó, chỉ cần chọn một bộ đồ lót hơi gợi cảm là được!”
Ninh Vũ Đình chọn một vòng thì vẫn không cảm thấy hài lòng, những bộ đồng phục y tá này đều không phù hợp với những ảo tưởng của nàng.
Cuối cùng, nàng vẫn chọn một bộ đồ lót liền thân có viền ren màu trắng thuần.
Màu trắng biểu tượng cho sự thuần khiết, nhưng kiểu dáng này lại vô cùng gợi cảm, nhìn trông vừa thuần khiết lại vừa khiêu gợi, vừa muốn vừa đừng, rất phù hợp với những gì nàng ảo tưởng.
Sau khi chọn xong, Ninh Vũ Đình lại trở về giường, nàng cầm điện thoại di động lên xem thì thấy đối phương đã không nói gì nữa, chắc hẳn là đi ngủ rồi.
Nhưng mà, nàng lại hưng phấn đến mức không thể ngủ nổi.
Lăn qua lăn lại một lúc, lại lướt Tik Tok một lúc lâu, mãi cho đến 4 giờ sáng thì nàng mới mơ mơ màng màng thiếp đi.