Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 753 - Chương 753: Ninh Vũ Đình: Tuyệt Đối Không Có Lần Sau!

Chương 753: Ninh Vũ Đình: Tuyệt đối không có lần sau! Chương 753: Ninh Vũ Đình: Tuyệt đối không có lần sau!

Khi Ninh Vũ Đình tỉnh dậy thì đã là 9 giờ hơn.

Nàng vội vàng rời giường, chạy vào nhà tắm tắm rửa kỹ càng một phen, sau đó lại đi ra thoa kem dưỡng da, sấy tóc. . . cuối cùng còn xịt thêm một ít nước hoa lên người.

Người ngọc nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.

Song, giường hơi mềm, nên khi bị cặp mông sung mãn của nàng đè xuống thì lập tức hõm vào, nàng lại thẳng người lên, khiến cho đường cong đẫy đà kia lập tức trở nên kinh người hơn mấy phần.

Tay ngọc của nàng vươn lên để chỉnh sửa lại mái tóc mượt mà.

Sau đó, nàng cầm đôi tất chân mỏng manh ở bên cạnh lên.

Cặp đùi ngọc nhẹ nhàng nhếch lên, rồi chậm rãi xỏ vào đôi tất chân màu đen.

Cặp chân đang trơn bóng trắng như tuyết, lập tức được khoác lên một tầng tất đen, khiến cho nó càng trở nên thon gọn, tròn trịa và dụ hoặc hơn.

Sau khi kéo lên đến đùi, thì nàng đứng dậy, rồi dùng sức để kéo dây đeo để cài vào chiếc quần lót.

“Ngon lành!”

Tiếp theo, nàng mới mặc thêm váy vào.

Đây là một chiếc váy đầm khá bó sát da thịt, khiến cho đường cong xinh đẹp của nàng hiển lộ ra một cách hoàn mỹ, chiếc váy còn xẻ tà ở bên đùi phải, để lộ ra chiếc đùi đẹp và tất đen vô cùng gợi cảm kia.

“Không tồi!”

Ninh Vũ Đình soi gương, nàng cảm thấy rất hài lòng với bộ đồ này.

Sau đó, nàng mới đi trang điểm.

Ninh Vũ Đình trang điểm rất nhạt, nhưng khí chất của bản thân nàng rất quyến rũ, nên giờ phút này, nhìn nàng lại quyết rũ hơn vài phần.

Sau khi đeo thêm vài món trang sức, nàng mới thay một đôi giày cao gót rồi mới đi ra ngoài.

Ninh Vũ Đình lên xe, cùng với tiếng động cơ “Oanh!” vang lên, chiếc xe Ferrari màu đỏ chậm rãi rời đi.

Một lúc sau, Ninh Vũ Đình đã đứng trước cửa phòng làm việc quen thuộc kia.

“Mình lại đến đây rồi!”

Khi nàng đứng trước cửa thì cảm thấy hơi khẩn trương, cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống, sau nhiều lần như vậy thì nàng phải hít một hơi thật sau, rồi mới bấm được chuông cửa.

Rất nhanh, đã có tiếng bước chân truyền ra.

Cạch cạch!

Cửa mở, một khuôn mặt ló ra.

Ninh Vũ Đình mỉm cười, ngước mắt lên nhìn, ngay sau đó, nàng lập tức giật mình, đôi mắt đẹp của nàng đã lộ ra vài phần khó tin.

Rõ ràng mấy hôm trước nàng còn gặp anh ta ở công ty, khi đó nàng đã cảm thấy anh ta cứ khang khắc, nhưng làm sao chỉ mới vài ngày trôi qua, mà anh ta đã biến hóa càng nhiều rồi, còn trở nên đẹp trai hơn nữa.

“Đến rồi à!”

Diệp Mặc mỉm cười với Ninh Vũ Đình, rồi nghiêng người qua để nàng đi vào.

“Ừm!” Ninh Vũ Đình sửng sốt một lúc rồi mới hoàn hồn, nàng vội vàng gật đầu, rồi cất bước đi vào trong.

Vừa vào cửa, thì nàng lại có chút khẩn trương, bàn tay nắm chiếc túi xách đã siết chặt lại, nàng liếc mắt nhìn qua Diệp Mặc thì gò má đã hơi phiếm hồng và nóng lên.

Chung quy thì đây cũng là lần đầu tiên của nàng mà!

Tuy rằng nàng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, nhưng mà vẫn còn có chút khẩn trương và thẹn thùng!

“Ngồi đi!”

Diệp Mặc dẫn Ninh Vũ Đình đi vào phòng khách, còn mình thì đi pha trà rồi mang lên.

Ninh Vũ Đình đặt túi xách qua một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ ngồi còn rất nghiêm chỉnh.

Diệp Mặc nhìn thoáng qua Ninh Vũ Đình rồi kinh ngạc nói: “Cô khẩn trương như thế để làm gì?”

“Không có. . .không có gì! Tôi mới không khẩn trương chút nào! Ninh Vũ Đình vội vàng chống chứ, ánh mắt của nàng lại hơi lấp lóe.

Hừ! Làm như ai cũng hư hỏng, cũng có kinh nghiệm giống như anh à!

Trong lòng nàng âm thần hừ vài tiếng.

Diệp Mặc chỉ mỉm cười chứ không hỏi nhiều, hắn đặt chén trà lên bàn rồi trực tiếp ngồi xuống một bên.

Tâm thần Ninh Vũ Đình lập tức run lên, đôi tay ngọc đặt trên đầu gối cũng đã siết chặt.

Cuối cùng. . . cũng bắt đầu rồi sao?

Diệp Mặc khẽ nói: “Cô. . . đưa tay đây!”

Ninh Vũ Đình ngước mắt liếc qua, rồi nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó thuận theo đặt tay trái lên trên sô pha, dáng vẻ như mặc người muốn làm gì cũng được.

Khi nhìn thấy bàn tay của Diệp Mặc dần dần tiếp cận, thì nàng không khỏi cắn môi, cơ thể mềm mại cũng hơi run rẩy.

Tên bại hoại này có rất nhiều tình thú biến thái, không biết anh ta sẽ giày vò mình như thế nào đây!

Ninh Vũ Đình có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn.

Nhưng rất nhanh, nàng đã phát hiện ra điều gì đó sai sai, bàn tay bại hoại kia chỉ duỗi hai ngón tay ra, rồi đặt lên cổ tay nàng, sau đó liền không di chuyển nữa. . . giống như. . . đang bắt mạch cho nàng vậy.

Ninh Vũ Đình hơi cau mày, nói âm thầm nói: “Đang chơi đóng vai nhân vật mà, nên nhất định phải diễn!”

Nhưng lúc này, tâm trạng tràn đầy hưng phấn của nàng đã lạnh mất một nửa, cũng cảm thấy bầu không khí hơi xấu hổ.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua. . .

Cuối cùng, nàng đã có chút không nhịn được.

Đúng lúc này, Diệp Mặc thu tay về, cười nói: “Hoàn toàn chính xác là không phải bệnh nặng gì, chỉ là mất cân bằng nội tiết tố thôi, còn có chú Âm Hư, như vậy đi, tôi kê cho cô một đơn thuốc, cô đi mua thuốc rồi về tự sắc là được, chắc một thời gian ngắn là khỏi thôi.”

Kỹ năng Y thuật của Diệp Mặc bao gồm cả tri thức của Tây y và Đông y.

Bình Luận (0)
Comment