“A?” Ninh Vũ Đình đang định mở miệng nói gì thì lập tức ngây dại.
Đôi môi đỏ của nàng há ra, mặt đầy ngạc nhiên.
Anh ta. . . nói thật sao?
Anh ta cũng không phải bác sĩ, thì kê thuốc cái gì chứ?
Chẳng phải là đang chơi đóng vai nhân vật sao?
Trong bụng Ninh Vũ Đình tràn đầy nghi ngờ, nhưng nàng lại cảm thấy không đúng, cảm thấy tên bại hoại này rất nghiêm túc khám bệnh cho mình.
Sau khi ý thức được điểm này thì sắc mặt nàng càng ngây ngốc hơn vài phần, tâm thần cũng tụt xuống đáy cốc.
Hình như. . . nàng lại hiểu lầm rồi!
Ninh Vũ Đình khẽ cắn môi đỏ, sắc mặt đã đỏ bừng như đít khỉ, nội tâm thì vô cùng quẫn bách.
Nàng cúi đầu xuống, rồi âm thầm tự mắng bản thân: “Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình! Tại sao mày lại đần như vậy! Quá ngu rồi!”
Nhưng khi nghĩ lại cẩn thận, thì nàng lại cảm thấy, chuyện này không thể trách mình được, ai có thể ngờ được tên bại hoại này lại muốn khám bệnh cho mình thật chứ, dù sao anh ta cũng không phải là bác sĩ mà! Đều tại anh ta! Tất cả đều là lỗi của anh ta!
Ninh Vũ Đình ngẩng đầu, thở phì phì liếc mắt nhìn qua.
Lúc này, Diệp Mặc đã đứng dậy đi lấy giấy bút, hắn viết một đơn thuốc rồi đưa qua cho Ninh Vũ Đình: “Cô đi cửa hàng Đông y là mua được!”
Ninh Vũ Đình tiếp nhận, nàng nhìn thoáng qua rồi chần chờ hỏi: “Đây là. . .”
Đơn thuốc này có thể uống thật sao?
Không có độc chứ!
Dù sao. . . anh ta cũng không phải chuyên nghiệp mà!
Diệp Mặc nhìn ra sự lo lắng của Ninh Vũ Đình nên cười nói: “Tôi cũng không hại cô mà, nếu cô không tin, thì có thể cầm đơn thuốc hỏi các bác sĩ Đông y trong tiệm bán thuốc mà.”
“Được rồi!” Ninh Vũ Đình chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ninh Vũ Đình cầm túi xách đứng lên, rồi hỏi một câu mang tính thăm dò: “Vậy. . .tôi đi nhé!”
Diệp Mặc cười nói: “Đi thôi! Tôi tiễn cô ra ngoài!”
“Không cần anh tiễn!” Ninh Vũ Đình nhất thời hừ một tiếng, nàng lườm một cái rồi quay người, giẫm lên giày cao gót đi qua ngoài, dường như nàng đã hơi tức giận, nên mỗi bước chân đều dùng sức khá mạnh, rất nhanh, nàng đã ra đến cửa, mở cửa, đi ra ngoài.
Bành!
Cánh cửa bị đóng sập lại.
“Đây là. . . chuyện gì thế nhỉ?”
Diệp Mặc ngây người tại chỗ, hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài cửa, Ninh Vũ Đình vỗ trán một cái, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nàng cảm thấy mình đã xấu hổ nhiều lần như vậy rồi mà vẫn không chừa, vẫn tiếp tục ảo tưởng, tưởng tượng. . .thật là. . .ngu hết thuốc chữa.
“Ninh Vũ Đình ơi Ninh Vũ Đình! Không thể có lần sau nữa!”
Nàng quay lại xe của mình, ngồi xuống kéo vạt áo ra, nhìn thoáng qua bộ đồ lót viền ren màu trắng bên trong, rồi hầm hừ nói:
“Tuyệt đối. . . tuyệt đối tuyệt đối không có lần sau nữa!”
Mười mấy phút sau, Ninh Vũ Đình đi ra từ một cửa hàng thuốc Đông y.
Trên mặt nàng vẫn còn mấy phần hoảng hốt.
Thế mà đơn thuốc của tên bại hoại kia. . .lại là thật!
Anh ta thật sự biết chút y thuật, chứ không phải muốn chơi đóng vai nhân vật như những gì nàng nghĩ.
“Thật sự là . . . ngu chết mất!”
Khi nghĩ đến chuyện ban nãy thì nàng lại ngượng chín mặt.
Khi leo lên lên xe, nàng vứt túi thuốc qua một bên, rồi nằm nhoài lên vô lăng, đầy mặt suy sụp tinh thần.
Thế mà làm cho nàng còn có chút chờ mong, kết quả. . . lại là do mình nghĩ nhiều.
“Sao anh ta còn biết khám bệnh nhỉ?”
Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua túi thuốc bên cạnh rồi tự lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ hoang mang.
Tuổi tác của tên bại hoại này không lớn, nhưng lại biết rất nhiều thứ, từ thêu thùa, điêu khắc, vẽ tranh, ca hát, chơi nhạc cụ. . . đã quá khó tin rồi, bây giờ lại còn biết thêm cả y thuật nữa!
Ninh Vũ Đình bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là một tên quái vật!”
“Cứ thử thuốc của anh ta vài ngày xem hiệu quả ra sao trước đi vậy! Có điều, vẫn nên đi bệnh viện một lần, bệnh kín như vậy thì cũng không thể để anh ta khám được! Quá xấu hổ!” Ninh Vũ Đình cúi đầu nhìn một chút rồi đỏ mặt.
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó thôi thì nàng đã cảm thấy rất xấu hổ rồi.
“Tôi mua thuốc rồi!”
Một lúc lâu sau, nàng mới tỉnh táo lại, vội vàng cầm điện thoại di động lên để gửi tin nhắn cho tên bại hoại kia, sau đó thì lái xe đến bệnh viện Nhân Hoa.
Dù sao đây cũng là bệnh viện của ông chủ, vẫn nên chiếu cố một chút.
“A! Ra là vậy!”
“Được được được!”
Ninh Vũ Đình xếp hàng một lúc thì cũng thuận lợi khám xong, khi nàng rời khỏi phòng khám phụ khoa thì thở phào như trút được gánh nặng.
Hoàn toàn chính xác không phải là bệnh, bác sĩ chỉ nói là vấn đề do cách ăn mặc của nàng, nàng cảm thấy, hẳn là chuỗi trân châu kia có vấn đề, nó không phải là trân châu thiên nhiên mà đã bị nhuộm màu, bên trong còn có kim loại, khi ma sát với da thịt sẽ tạo thành dị ứng.
“Cũng là do da thịt quá mềm mại và nhạy cảm!” Ninh Vũ Đình lắc đầu, nàng thấy bất đắc dĩ, “Lần sau phải mua loại đắt hơn vậy!”
Nàng tự nói với mình rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.