Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 755 - Chương 755: Đường Nguyệt Dao

Chương 755: Đường Nguyệt Dao Chương 755: Đường Nguyệt Dao

Trong phòng làm việc, Diệp Mặc mang theo hai đứa bé mở live stream.

Buổi tối, chủ yếu là xem bệnh án, sau đó thì đánh cờ, hôm nay hắn tập trung luyện hai kỹ năng Vận động và Y thuật.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn no rồi mang bọn nhỏ đi ra cửa, hắn đi đến mấy nơi như khách sạn và bệnh viện để nhìn xem, vì ngày mai hắn sẽ quay lại Đế Kinh.

Hôm nay, Ngọc Tình đã kết thúc công việc, nàng cũng quay lại Đế Kinh.

Diệp Mặc đã tính rồi, lần này ở Đế Kinh khoảng 10 ngày, sau đó liền cùng Ngọc Tình đi qua Thiên Hải để tham gia hôn lễ của em họ.

Khi đến bệnh viện, Lưu Khải Nhân vừa thấy Diệp Mặc thì đã nói đến cuộc điện thoại ở nước ngoài, còn nói rằng mấy hôm nay đã gọi mấy lần.

“Lại gọi nữa à?”

“Đúng vậy! Đối phương rất cố chấp! Đúng rồi, cô ấy còn nói, mấy ngày nữa sẽ về nước, khi đó sẽ đến bệnh viện.” Lưu Khải Nhân cười khổ.

Ông ta đã nói rất nhiều lần rằng sẽ không nhận tiền, cũng sẽ không tiết lộ thân phận người đã quyên tặng, nhưng đối phương vẫn cố chấp như cũ.

Diệp Mặc cười nói: “Ông không đề cập đến tôi là được!”

Hắn lại xem một ít bệnh án, rồi chuyển tiền cho bệnh viện, sau đó thì đi lòng vòng một lúc mới rời đi.

Trạm tiếp theo là khách sạn Duyệt Vân Trang, hắn còn tranh thủ làm một bữa cho Kỷ tiểu thư.

Trở lại phòng làm việc, Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một lúc rồi lại mở live stream.

……

Bên kia đại dương.

Thành phố New York phồn hoa, trong một tòa nhà cao chọc trời, văn phòng tổng giám đốc của công ty an ninh Lôi Thần.

Thomas vừa qua tuổi 50 mà đã có vài phần già nua, ông ta lộ ra vẻ tiếc nuối khi nhìn bóng người tịnh lệ ở trước mặt.

Không có gì để nghi ngờ, vị này chính là một trong những nhân viên ưu tú nhất của công ty an ninh Lôi Thần, cô ấy là một tồn tại giống như truyền kỳ ở trong ngành này vậy, chỉ cần là nhiệm vụ mà cô ấy nhận, thì chưa bao giờ thất bại cả.

Thomas lại lên tiếng giữ người: “Đường thân ái, cô nhất định phải đi à? Không suy nghĩ thêm một chút sao?”

Cô gái xinh đẹp ở trước bàn hơi gật đầu nói: “Không được! Lần này tôi phải đi thật!”

Khuôn mặt của nàng được che giấu trong bóng tối của gian phòng nên không thể thấy rõ lắm, nhưng cơ thể của nàng cũng đã đủ để cho người ta thấy kinh ngạc trước những đường cong bốc lửa đó, một bộ âu phục màu đen hiên ngang và gọn gàng, đường cong thì uyển chuyển và bay bổng giống như ma quỷ.

“Được rồi!” Thomas gật đầu, “Vậy sau này. . . cô sẽ đi đâu?”

Cô gái xinh đẹp khẽ hít một hơi, rồi lẩm bẩm: “Tôi sẽ về nước! Trở về. . . Hoa quốc!”

Thomas cười nói: “Hoa quốc à! Nơi đó cũng khá tốt, chỉ là, bên đó sẽ không có nơi để cô thi triển bản lãnh của mình rồi!”

Cô gái nói: “Coi như. . .trở về dưỡng lão đi!”

Trong giọng nói của nàng còn lộ ra vài phần rã rời.

Những năm này, nàng thật sự hơi mệt mỏi, nên muốn trở về thăm quê quán, rồi sống cuộc sống như những người bình thường.

“Cũng tốt!” Thomas lại gật đầu, “Nếu như sau này cô thay đổi ý định, thì công ty Lôi Thần luôn luôn hoan nghênh cô trở lại.”

“Cái này. . . trả lại công ty!”

Cô gái tháo chiếc huy chương màu vàng kim trên ngực xuống, trên đó còn có một logo hình tia chớp.

Nàng đặt chiếc huy chương lên bàn, rồi quay người rời đi, để lại một bóng lưng thướt tha và tiêu sái.

“Đáng tiếc, công ty lại mất đi một vị Truyền Kỳ!”

Thomas đứng dậy cầm chiếc huy chương trong tay, rồi thở dài đầy tiếc nuối.

……

Hơn năm giờ sáng, Diệp Mặc đang xem bệnh án thì bị tiếng khóc của bọn nhỏ làm cho giật nảy mỉnh, hắn vội vàng chạy qua xem.

“Không khóc! Ngoan, không khóc!”

Là Nặc Nặc lại đái dầm.

Nặc Nặc mới khóc vài tiếng thì Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh cũng bị đánh thức, rồi cũng khóc theo.

Diệp Mặc vội vàng thay tã cho bọn nhỏ, rồi thu dọn sạch sẽ.

Sau khi hai đứa bé tỉnh dậy thì hơi phấn chấn nên không ngủ được nữa, Diệp Mặc đành phải vừa chơi với hai đứa bé, vừa pha sữa và làm thức ăn bổ sung cho chúng.

Hắn đã quen với việc này từ lâu rồi, nên cũng làm rất thành thạo và tự nhiên.

Có những lúc, bọn nhỏ thường xuyên khóc đêm, cũng là do Diệp Mặc qua dỗ dành rồi ru ngủ.

“Lại cao, lại nặng hơn rồi!”

Sau khi cho hai đứa bé ăn no, hắn đo chiều cao và cân nặng cho hai đứa bé, đúng là cao hơn và nặng hơn một chút, hiển nhiên là lớn hơn không ít.

Bảy giờ hơn, Diệp Mặc đi chuẩn bị hành lý.

“Đi! Ba ba mang các con đi gặp mẹ!”

Một lát sau, xe của hàng không Thần Tinh đã dừng lại trước cửa, Diệp Mặc mang hai đứa bé đến phi trường.

Mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh xuống Đế Kinh.

Diệp Mặc rời khỏi sân bay, thì đi một chuyến đến khách sạn Bảo Duyệt, chủ yếu là nhà hàng ở nơi này, sau đó, hắn lại đến ẩm thực Diệp thị, ban đầu là tập đoàn ẩm thực Đinh thị, nhưng giờ đã đổi tên thành công thành Diệp thị.

Còn mấy chỗ như tổng viện Nhân Hoa và châu báu Linh Tú, Hoa Thiên An Phòng thì Diệp Mặc không đi qua.

Dù sao bên đó cũng không có việc gì, nên cũng không cần thiết đi qua.

Sau khi rời khỏi tập đoàn ẩm thực Diệp thị, Diệp Mặc trực tiếp trở về Lệ Cung Uyển.

Hắn thu dọn một chút thì đã là năm giờ hơn, Diệp Mặc mở tủ lạnh ra xem, rồi chọn vài nguyên liệu, sau đó bắt đầu làm cơm.

Bình Luận (0)
Comment