Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 756 - Chương 756: Dương Mạn Ny: Bản Lãnh Của Anh Ta Càng Ngày Càng Lớn!

Chương 756: Dương Mạn Ny: Bản lãnh của anh ta càng ngày càng lớn! Chương 756: Dương Mạn Ny: Bản lãnh của anh ta càng ngày càng lớn!

Bảy giờ hơn, ngoài cửa có tiếng xe truyền vào.

Tiếng bước chân đã đến cửa.

Cửa vừa mở ra, hai cô gái xinh đẹp cùng đi vào, một người dáng người cao gầy mặc váy trắng, đường cong bay bổng và xinh đẹp, khí chất như tiên nữ.

Người còn lại mặc một chiếc váy đen, cơ thể nở nang và thướt tha, phong vận thành thục và quyến rũ, diễm lệ.

Khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng đều đẹp đến mức lóa mắt như nhau, đều khiến cho người ta mê mẩn.

Ngay cả dáng người cũng mỗi người một vẻ.

“Bọn em về rồi đây!”

Tô Ngọc Tình vừa vào cửa thì ngọt ngào hô lên một tiếng, nàng vịn tường thay giày cao gót rồi đi trong nhà.

“Thơm quá nha!”

Chiếc múi ngọc tinh xảo của nàng hơi nhíu lại, dùng lực hít hà, rồi sợ hãi than lên một tiếng, rồi trực tiếp đi về phía nhà bếp.

Dương Mạn Ny ở phía sau cũng hít hà vài hơi, sau đó mỉm cười đầy mừng rỡ.

Hơn mười ngày nay, cô chưa được thưởng thức tay nghề của Diệp Mặc, nên chỉ cần ngửi mùi thơm này thôi cũng đã khiến cô mê muội rồi.

Dương Mạn Ny thay giày xong rồi cũng đi vào.

Lúc này, Tô Ngọc Tình đã đi đến nhà bếp, nàng đang định ngó vào xem Diệp Mặc đang làm gì, bỗng nhiên Diệp Mặc quay người lại, nàng vừa nhìn vào thi ngây người trong chớp mắt.

Đôi mắt đẹp của nàng mở to ra theo bản năng, nàng có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

“Anh . . . anh. . .” Tô Ngọc Tình thì thào một tiếng như nói mê.

Sao nàng cảm thấy Diệp Mặc hơi là lạ, dung mạo và khí chất đều có thay đổi, thật sự là. . . thật sự là quá khó tin!

Diệp Mặc mỉm cười: “Anh làm sao?”

“Không có gì!” Tô Ngọc Tình run lên một lúc rồi hé miệng cười, nàng hơi lắc đầu, nhưng đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không hề chớp mắt, trong mắt nàng đã có vài phần sợ hãi thán phục, còn có vài phần nghi ngờ, nhưng sau đó lại dần dần nóng rực lên.

“Em vô cùng. . . vô cùng nhớ anh!”

Tô Ngọc Tình cất bước tiến lên, cơ thể mềm mại và nóng bỏng dán lên người Diệp Mặc, đôi mắt hơi nhắm lại, hai bờ môi mọng đỏ chậm rãi in lên.

“Ô ô!”

Trong cổ nàng truyền ra một tiếng rên rỉ mê người.

Đôi mắt đẹp cũng trở nên mê ly hơn vài phần.

Trên môi Diệp Mặc tràn ngập ấm áp và hương thơm ngào ngạt, hắn chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể ngào ngạt trên người nàng, và cả một ít hương thơm của sữa ở trong vạt áo nữa.

Tâm thần của Diệp Mặc lập tức rung động.

Hắn vươn tay, dùng lực ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.

Dương Mạn Ny đang định đi vào thì nhìn thấy cảnh này, cô dừng bước nhìn một lúc, rồi lắc đầu, biết điều quay người đi ra ngoài, mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn! Hai người này vừa mới gặp mặt mà đã thân mật ngay rồi!

Dương Mạn Ny đi vào phòng khách, rồi ôm hai đứa bé vào ngực.

“Hai bảo bối nhỏ! Để dì Dương chơi với hai bảo bối nào!”

Hai người hôn một lúc lâu, Diệp Mặc lại ngửi thấy một mùi khét nhàn nhạt, hắn vội vàng tách ra, rồi quay người tắt bếp.

“Hơi khét rồi!”

“A!” Tô Ngọc Tình khẽ giật mình, nàng cũng lấy lại tinh thần, rồi mặt hơi đỏ lên.

Đúng là hơi cháy rồi!

Nàng cũng có thể ngửi thấy mùi khét này!

“Còn ăn được không? Anh. . . anh cứ nấu cơm trước đi! Em. . . em đi vào phòng khách với các con!” Gương mặt của Tô Ngọc Tình vẫn hơi hồng hồng vì xấu hổ.

Khi nàng xoay người, thì nàng còn liếm láp bờ môi đỏ, rồi không kìm lòng được mà nở nụ cười.

Tô Ngọc Tình đi vào phòng khách, Dương Mạn Ny ngẩng đầu lên, cười ranh mãnh nói: “Cháy hết rồi chứ!”

“Vẫn ăn được! Vẫn tốt!” Tô Ngọc Tình hơi đỏ mặt, nàng ngôi xuống bên cạnh Dương Mạn Ny, rồi ôm lấy Tĩnh Tĩnh nói: “Em có cảm giác, Diệp Mặc lại hơi khang khác rồi!”

Dương Mạn Ny quay đầu nhìn về phía nhà bếp, kinh ngạc nói: “Thế sao?”

Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói: “Ừm! Mấy hôm trước gọi video call thì chị cũng nói là anh ấy hơi là lạ mà, chị còn nói rằng anh ấy bật app làm đẹp còn gì, nhưng không phải đâu!”

“Vậy thì quái lạ thật!” Dương Mạn Ny hơi cau mày, cô cảm thấy hơi khó hiểu.

Hai người thảo luận một lúc lâu mà vẫn không ra đầu mối gì, chỉ có thể quy kết là do Diệp Mặc đi làm đẹp, bảo dưỡng gì gì đó, dù sao cũng không có lời giải thích nào khác hợp lý hơn.

Trong nhà bếp, Diệp Mặc một bên luộc rau, một bên nghe hai cô gái thảo luận, hắn chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ.

May mà kỹ năng Dưỡng Khí này đã max cấp rồi, sau này cũng không cần lo lắng sẽ có thay đổi, rồi lại phải nghĩ cách giải thích nữa rồi.

Một lát sau, Diệp Mặc đã làm cơm xong, hắn mang lên bàn rồi gọi hai cô gái vào ăn cơm.

“Ăn cơm thôi!”

Khi ăn cơm, thỉnh thoảng Dương Mạn Ny lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc, bỗng nhiên cô lại hỏi một câu: “Diệp Mặc, số tiền kia của tôi có thua lỗ không đấy?”

Lần trước Diệp Mặc nói là kiếm được kha khá, nhưng cô cũng không rút ra, mà nhờ Diệp Mặc tiếp tục đầu tư, dù sao dạo cô cũng không thiếu tiền.

“Không có! Còn kiếm được rất khá!”

“Thật à?” Đôi mắt đẹp của Dương Mạn Ny lộ ra vẻ mừng rỡ, “Vậy thì tốt quá rồi!”

Bình Luận (0)
Comment