Một lát sau, Dương Mạn Ny lại hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe mẹ Ngọc Tình nói, anh còn quen vị Sếp Đinh ở Võng Dật à? Còn nói rằng anh kiếm được rất nhiều tiền, còn mua vài miếng đất nữa!”
Tô Ngọc Tình nghe thấy thì cũng dừng đũa lại, rồi ngước mắt lên nhìn qua.
Khi nàng gọi điện thoại cho mẹ mình, thì bà đã nói cho nàng biết chuyện này, nếu không không phải chính miệng mẹ mình nói ra, thì nàng không thể tin nổi chuyện này sẽ xảy ra.
Diệp Mặc gật đầu, cười nói: “Đúng vậy! Tôi quen anh ấy khá lâu rồi, anh ấy cũng thường xuyên qua khách sạn ăn cơm, tôi cũng mua một ít cổ phần của Võng Dật, dù sao trước kia tôi cũng từng làm việc ở Võng Dật mà, cho nên quan hệ cũng khá tốt.”
Sau khi nghe xong thì Tô Ngọc Tình hơi gật đầu.
Trước khi gặp Diệp Mặc, thì nàng cũng từng điều tra, đúng là khi đó Diệp Mặc đang làm việc ở Võng Dật.
Dương Mạn Ny cũng gật đầu, nhưng trong mắt cô vẫn có vài phần chấn động.
Bất tri bất giác, Diệp Mặc này đã trở thành một người không chỉ có tiền mà còn có quan hệ rất kinh khủng, còn bản lãnh thì càng ngày càng lớn, khiến cho nàng cảm thấy không chân thực lắm!
“Số tiền kìa, cô muốn rút tiền về à?”
“Vẫn sớm!”
“Vậy cũng được!”
Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Sau khi ăn xong, Diệp Mặc đi thu dọn nhà bếp, hai cô gái thì trông hai đứa bé, sau đó Diệp Mặc lại đi mở live stream đến 11 giờ hơn mới nghỉ.
Một cánh tay trắng nhạt như ngọc lôi kéo Diệp Mặc chạy lên tầng trên.
Tô Ngọc Tình đã thay một chiếc váy ngủ mỏng manh và nửa xuyên thấu, da thịt trắng nõn và đường cong bốc lửa ở bên trong như ẩn như hiện.
Đi được vài bước thì nàng quay đầu, hỏi nhỏ: “Chuyện kia, anh nghĩ đến đâu rồi?”
Diệp Mặc nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này thì hơi thất thần.
Nửa ngày sau, hắn mới lấy lại tinh thần, “Ý em là, sửa họ cho Nặc nặc à?”
“Vâng!” Tô Ngọc Tình gật đầu, lại kéo Diệp Mặc đi lên vài bước, “Em cảm thấy, như vậy là tốt nhất!”
Diệp Mặc cười nói: “Vậy thì sửa thôi!”
“Ok! Vậy mai đi sửa luôn, mai em cũng không có việc gì, có thể mang các con đi, em đã tìm hiểu rồi, có thể còn cần chữ ký của anh nữa, ngày mai em sẽ cầm đơn xin về cho anh ký tên.” Tô Ngọc Tình gật đầu, hé miệng cười khẽ.
Trong khi nói chuyện, thì hai người đã đi lên lầu, rồi đi vào phòng ngủ.
Hai người đi qua xem hai đứa bé, thì thấy bọn nhỏ vẫn ngủ say.
“Vẫn ngủ ngon lành!”
“Đi! Mình đi tắm rửa!” Tô Ngọc Tình nói xong thì lại kéo tay Diệp Mặc đi về phía phòng tắm.
Thỉnh thoảng nàng còn quay đầu lại nhìn, trong cặp mắt đẹp tươi sáng kia lưu chuyển những tia sáng rực rỡ, có chút vũ mị và câu hồn.
Hơn hai giờ sáng, hai người mới đi ngủ.
Tô Ngọc Tình hơi mệt mỏi, nàng rúc vào trong ngực Diệp Mặc, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Diệp Mặc dùng bàn tay to lớn của mình để ôm nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trơn nhẵn trên lưng nàng, đôi mắt mở to của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Khi kỹ năng Dưỡng Khí thăng cấp {Đại sư} thì hắn đã không cần ngủ nhiều, bây giờ thăng cấp {Siêu phàm} thì căn bản không cần ngủ.
Diệp Mặc rất muốn ngồi dậy xem bệnh án, hoặc luyện tập kỹ năng Vận Động, nhưng hắn nghĩ ngợi một chút thì từ bỏ, hắn điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại, ôm người ngọc trong ngực, một lát sau đã thiếp đi.
Năm giờ hơn, Diệp Mặc tỉnh dậy, hắn đi ra ngoài tản bộ.
Sau khi trở về thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Bảy giờ hơn, hai đứa bé tỉnh dậy, Diệp Mặc vội vàng bế bọn nhỏ xuống nhà, sau đó lại đi giặt quần áo, dọn dẹp. . .mãi đến 9 giờ hơn mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Dương Mạn Ny rời khỏi phòng thì nhìn thấy phòng khách và phòng bếp rất sạch sẽ, bữa sáng cũng đã chuản bị xong thì không khỏi lẩm bẩm một câu: “Quá chăm chỉ!”
Diệp Mặc cũng quá cần mẫn rồi!
“Ừm! Ngon quá!” Dương Mạn Ny đi vào nhà bếp, ngồi xuống gắp một cái bánh bao hấp lên, cắn một miếng rồi gật đầu khen không dứt miệng, “Ngọc Tình đã nói với tôi với, lát nữa ăn trưa xong thì bọn tôi sẽ đi làm thủ tục sửa họ, sau khi xong thì bọn tôi sẽ đi dạo phố, buổi tối mới về.”
“Thời tiết hôm nay rất đẹp, bọn tôi chuẩn bị mang bọn nhỏ đi chơi công viên. . .”
Sau khi ăn xong, Dương Mạn Ny mới trở về phòng để trang điểm.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình cũng tỉnh dậy, Diệp Mặc mang bữa sáng lên cho nàng.
Giữa trưa, hai cô gái ăn xong thì mang hai đứa bé ra ngoài.
Diệp Mặc thu dọn xong thì đi vào thư phòng, pha một chén trà rồi ngồi xem bệnh án.
Một lúc sau, điện thoại di động vang lên, hóa ra là tin nhắn của Giang thiếu gia kia, lại gọi Diệp Mặc ra ngoài chơi.
“Lại là anh ta!”
Diệp Mặc nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Đi chơi Golf đi!”
Rất lâu rồi không gặp mặt vị Giang thiếu gia này rồi nên cũng nên đi, với lại, luôn từ chối thì cũng không hay lắm.
Mấy thứ khác thì cũng không có gì hay ho, trái lại thì Golf còn tạm được, nhân tiện tập luyện kỹ năng luôn.
“Được! Anh Diệp, anh nhớ lái chiếc xe kia đến nhé!” Giang thiếu gia trả lời rất nhanh, nghe giọng điệu có vẻ khá mừng rỡ.
“Ok!”
Hàn huyên thêm vài câu, Diệp Mặc đứng dậy lấy chìa khóa rồi đi vào nhà để xe.