Một tiếng sau, một chiếc xe thể thao màu đen cực kỳ ngầu dừng lại trước cửa câu lạc bộ Golf Yến Tây.
Có mấy người đang đứng chờ ở cửa, chính là đám người Giang thiếu gia.
Khi thấy chiếc xe này xuất hiện thì bọn họ đã nhận ra Diệp Mặc rồi, đến khi Diệp Mặc xuống xe thì bọn họ đều sửng sốt, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.
“Anh Diệp!”
Diệp Mặc đóng cửa xe, rồi trực tiếp đi qua bên đó, “Đi vào thôi!”
Giang thiếu gia lấy lại tinh thần, cười nói: “Anh Diệp, sao tôi cảm giác như anh lại đẹp trai hơn rồi nhỉ!”
Diệp Mặc nói: “Nào có chứ! Là do lâu không gặp thôi!”
“Là như vậy sao?” Giang thiếu gia khẽ giật mình.
Đám người đăng ký ở chỗ tiếp tân, rồi đi thay quần áo và giày, sau đó ngồi lên xe golf để tiến vào sân bóng.
Khi đến sân tập luyện thì mấy người xuống xe.
Diệp Mặc cầm một cái gậy Golf lên để luyện tay.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, có mấy chiếc xe Golf đi đến gần bên này, một đoàn người xuống xe, đa số đều là đàn ông trung niên 40 50 tuổi, bọn họ cũng ăn mặc áo Polo, quần thể thao, không ít người còn đeo những đồng hồ đắt đỏ, nổi tiếng trên cổ tay.
Đoàn người này vừa cười nói vừa đi qua sân nghỉ bên cạnh.
“Ha ha!” Một người trong đó cất tiếng cười to, trên gương mặt mập mạp của ông ta tràn đầy vui vẻ, thân hình của người này khá thấp, cái bụng lại tròn vo như một trái bóng cao su.
Ông ta sải bước, cười nói với mấy người xung quanh, dáng vẻ rất hăng hái.
Ở phía sau đoàn người còn có mấy bóng người tịnh lệ đi theo sau, những cô gái này đều mặc váy trắng và áo ngắn, từng đôi chân đẹp thon dài lộ ra giữa không khí rất hấp dẫn ánh mắt, mấy gương mặt cũng có chút xinh đẹp.
Một cô gái trong số đó khá cao gầy và xuất chúng, đường cong uyển chuyển và bốc lửa, gương mặt tinh xảo được trang điểm đậm đặc rất diễm lệ.
Cô ta đi theo sau đoàn người, ánh mắt đang nhìn thoáng qua bốn phía thì bỗng nhiên ngưng trệ lại.
“Là anh ta!”
Đôi mắt của cô ta rơi vào một bóng người ở cách đó không xa.
Ngay sau đó, cô ta lại cau mày, lộ ra vài phần buồn bực, lần trước cô ta đã chủ động xin Wechat mà người này còn không nể tình, còn xem thường cô ta.
Nhưng sau đó, cô ta lại lắc đầu, hừ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
Người này có lai lịch không nhỏ, lại có quan hệ rất tốt với Giang thiếu gia, nên cho dù là ông chủ Kim cũng không dám tùy tiện trêu chọc.
Bành!
Diệp Mặc lại đánh một quả bóng rơi vào lỗ.
Hắn mỉm cười, khi nghe thấy tiếng người ở cách đó không xa thì nhìn qua, sau khi thấy rõ người đến thì Diệp Mặc hơi giật mình kinh ngạc.
Cũng không phải bởi vì Kim Bảo Quý hay là Vương Kiều Kiều kia, mà là hắn nhìn thấy một người quen nữa trong đám người kia, chính là Đinh Hồng Lượng!
Đinh Hồng Lượng cũng mặc một bộ quần áo thể thao, trên đầu còn đội một cái mũ màu trắng, ông ta đang vừa cười vừa nói với Kim Bảo Quý ở bên cạnh.
Khi nghe được một trò đùa của Kim Bảo Quý thì ông ta cũng cười phá lên như những cười khác.
“Ông chủ Kim hài hước quá!”
Một đoàn người đi vào nơi nghỉ ngơi, rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Một lát sau, có người đã mang rượu và thuốc lá, xì gà lên.
Kim Bảo Quý thành thạo mở một điếu xì gà ra, châm lửa rồi hút một hơi ngon lành, sau đó, ông ta lại đưa tay vẫy gọi Vương Kiều Kiều ở cách đó không xa, rồi lại vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại kia.
Vương Kiều Kiều thuận thế nhào vào trong ngực ông ta, còn giả bộ hờn dỗi một tiếng: “Ai nha! Ông chủ Kim, ngài xấu quá!”
“Ha ha!” Kim Bảo Quý lập tức cười to.
Ông ta rất thích loại khí chất cợt nhả mị hoặc này của Vương Kiều Kiều.
Tay trái Kim Bảo Quý cầm xì gà, còn tay phải thì đặt lên cặp đùi đẹp thon dài trắng như tuyết kia.
Những người còn lại thấy thế thì chỉ mỉm cười chứ không cảm thấy có gì kỳ quái.
Có chuyện hoang đường nào mà bọn họ chưa từng nhìn thấy ở trong vòng tròn này chứ, vị ông chủ Kim này còn đỡ, sở thích của ông ta chỉ hơi đặc biệt một chút, thích nhất loại khí chất phong tao này.
Mà Vương Kiều Kiều này thì cũng coi như là một vưu vật!
Không ít người còn liếc mắt nhìn vào những đường cong nóng bỏng kia, ánh mắt cũng hơi nóng rực.
Tốt xấu gì thì cô ta cũng từng là một ngôi sao hạng hai hạng ba, danh tiếng cũng không nhỏ, lại xuất thân từ phim cấp ba, cho nên dáng người rất nóng bỏng, khí chất rất phong tao.
Đinh Hồng Lượng cũng quét mắt nhìn qua, ánh mắt cũng hơi nóng lên.
Ông ta thì chỉ thích mỹ nữ, bất kể là thanh thuần, xinh đẹp, dịu dàng hay là phong tao, khiêu gợi. . . chỉ cần là mỹ nứ thì ông ta đều thích, trong đám chim hoàng yến ông ta nuôi, thì hầu như có tất cả các loại hình mỹ nữ.
Chẳng qua là, đám chim hoàng yến đó chỉ có thân phận bình thường chứ không phải ngôi sao như thế này, cũng không biết tư vị của ngôi sao nổi tiếng có khác gì hay không đây?
Đinh Hồng Lượng đang xuất thần thì nghe thấy Kim Bảo Quý gọi mình.
“Này! Cậu em Đinh, cậu đã nghĩ muốn làm gì chưa?”
“Vẫn chưa nghĩ ra!” Đinh Hồng Lượng lấy lại tinh thần thì lắc đầu, nhắc đến chuyện này thì ông ta lại thấy hơi buồn rầu.
Từ khi ông ta bị mất quyền khống chế tập đoàn, thì ông ta đã bán sạch cổ phần trong tay với giá thấp, bằng không thì căn bản không bán nổi số cổ phần lớn như vậy.
Hiện giờ, trong tay ông ta cũng có không ít tiền, đủ cho ông ta tiêu xài cả đời, nhưng mà, ông ta không cam tâm, trái tim bừng bừng nhiệt huyết của ông ta muốn tiếp tục làm nên một sự nghiệp lẫy lừng, cho nên, thời gian gần đây ông ta đang khảo sát rất nhiều ngành nghề, để tìm kiếm một cơn ‘gió đông’.