Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 759 - Chương 759: Kim Bảo Quý: Biết Ngay Là Phế Vật Mà!

Chương 759: Kim Bảo Quý: Biết ngay là phế vật mà! Chương 759: Kim Bảo Quý: Biết ngay là phế vật mà!

Kim Bảo Quý rít một hơi xì gà, lắc đầu, lộ ra vẻ tiếc hận: “Tập đoàn Định thị kia của cậu. . . tiếc thật!”

Tập đoàn ẩm thức Đinh thị cũng đang vận hành không tệ lắm, còn có hy vọng phát triển thành tập đoàn ẩm thực số một số hai trong nước, nhưng không ngờ, nửa đường lại xuất hiện một thằng chó má nào đó, trực tiếp nện tiền để cướp quyền khống chế tập đoàn.

Cậu em Đinh này cũng thật đáng thương! Tâm huyết bao nhiêu năm giời đã bị người khác cướp mất.

Đinh Hồng Lượng nghe thấy thế thì không khỏi siết chặt nắm đấm, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên.

Mỗi lần nhớ đến chuyện này thì ông ta đều cực kỳ phẫn nộ và không cam lòng.

Tâm huyết mấy chục năm của ông ta bị cướp đi như vậy, thì làm sao ông ta có thể cam tâm cho được!

Kim Bảo Quý nhếch miệng mắng: “Đáng giận hơn là, tên khốn đó còn đổi tên Đinh thị thành Diệp thị, thật sự là quá đáng!”

Nghe cậu em Đinh nói, thì hai người cũng có vài ân oán, vậy thì một chiêu này quá tuyệt, giá trị trào phúng cũng trực tiếp max cấp.

Đinh Hồng Lượng nghiến răng nghiến lợi, trên trán cũng nổi gân xanh.

“Không có gì! Cứ để tên đó đắc ý đi!” Một lát sau, Đinh Hồng Lượng lại cười nhạo một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Chỉ là một tên ngu xuẩn phá của mà thôi! Tuy rằng tên đó lây được tập đoàn Đinh thị, nhưng cũng đã nện vài tỷ rồi, bây giờ, giá cổ phiếu đã giảm xuống, số tiền mà tên đó nện vào đã thua thiệt mạnh, ít nhất cũng phải lỗ 2 tỷ!”

“Để xem tên đó bàn giao với người nhà như thế nào!”

Đinh Hồng Lượng nói xong thì còn lộ ra vài phần đắc ý.

Ông ta muốn cổ phần với giá thấp, cũng có một phần là vì muốn kéo giá giá cổ phiếu xuống.

Mặc dù ông ta mất công ty, nhưng thằng ranh kia cũng không dễ chịu, coi như song phương đều không khác gì nhau.

“Hơn 2 tỷ cơ à! Nếu như tên đó là con trai tôi, thì tôi phải đánh chết nó!”

“Tên ngu này ở đâu ra vậy?”

Mấy người ở bốn phía đều cười rộ lên, trên mặt họ đều hiện lên vẻ bỡn cợt.

“Đúng là một thằng ranh ngu xuẩn mà thôi!”

Đinh Hồng Lượng mỉm cười, ông ta cũng cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, nghe thấy tiếng cười vang của bạn bè ở bốn phía, thì tâm trạng của ông ta thoải mái hơn nhiều.

Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cổ vũ phía sân bóng bên cạnh.

“Anh Diệp, quả này đẹp đấy!”

Đinh Hồng Lượng quay đầu nhìn qua, ngay sau đó, ông ta hơi giật mình, hai mắt mở to tràn đầy vẻ không tin.

Kim Bảo Quý thấy dáng vẻ này của Đinh Hồng Lượng, liền kinh ngạc hỏi“Cậu em Đinh, có chuyện gì à?”

Đinh Hồng Lượng quay người lại, cười nói: “Chẳng phải đang nói đến tên ngu xuẩn kia sao, tình cờ thật, tên đó cũng đang vui vẻ chơi Golf ở đây này! Kia kìa, chính là tên đó!” Đinh Hồng Lượng nói xong còn giơ tay lên chỉ vào người thanh niên ở cách đó không xa.

Mọi người nghe xong thì khẽ giật mình ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ, trùng hợp thế cơ à.

Sau đó, bọn họ cùng quay đầu nhìn qua bên đó.

Kim Bảo Quý cũng ngẩng đầu nhìn qua, sau khi ông ta nhìn rõ thì hơi ngẩn ngơ.

Mặc dù bóng người kia hơi xa nên không nhìn rõ gương mặt, nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra, chính là tên khốn đã đùa giỡn Kiều Kiều lần trước.

Sau khi nhìn thấy mấy người Giang thiếu gia thì Kim Bảo Quý đã khẳng định.

“Đúng là tên khốn đó rồi!”

Ngay sau đó, sắc mặt ông ta trầm xuống, ông ta thấy hơi khó chịu.

Tiếp đó, Kim Bảo Quý lại giễu cợt một tiếng: “Thì ra là người này! Nhìn dáng vẻ mặt trắng nhỏ kia thì tôi đã biết tên này là phế vật rồi mà, đúng là đồ phá của, chẳng khác gì họ Giang kia cả, à không, tên này còn ngu xuẩn hơn thằng nhãi họ Giang kia nữa.”

Vương Kiều Kiều ngồi trên đùi ông ta cũng liếc mắt nhìn về phía bên kia, trong lòng cô ta thấy hơi nao nao, lại có chút kinh hãi.

Ông chủ Đinh vừa nói, người này đã đập mấy tỷ để cướp tập đoàn của ông ta á?

Xem ra, anh ta thật sự nhiều tiền!

Sau đó, Vương Kiều Kiều lại hé miệng cười trên nối đau của người khác.

Đúng là đáng đời, ai bảo tên khốn này xem thường cô ta, không thèm nhìn cô ta, phải thua lỗ nhiều hơn mới đúng.

Lần này, đến lượt Đinh Hồng Lượng kinh ngạc: “Sao thế? Ông chủ Kim cũng biết người này à?”

“Coi như là thế đi! Tôi từng gặp thằng nhãi này ở đây, tên này cũng chẳng phải thứ gì tốt, lần trước còn dám đùa giỡn bảo bối Kiều Kiều nhà tôi nữa! Ha ha! Thua lỗ rất tốt!” Kim Bảo Quý cười ha hả, ông ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Đúng là không phải thứ tốt!”

Đinh Hồng Lượng nghe xong thì cũng liếc mắt nhìn Vương Kiều Kiều rồi cười.

Xem ra, ông chủ Kim và thằng nhãi này cũng có chút thù oán rồi! Nhưng với ông ta mà nói, thì đây chính là chuyện tốt!

“Đi! Chúng ta đi qua chiếu cố người này!”

Kim Bảo Quý cười to một trận, rồi cầm chén rượu đứng lên, ôm người ngọc trong ngực bước về phía đó, mặt mũi đầy vẻ hớn hở.

“Được!”

Đinh Hồng Lượng khẽ lắc lắc chén rượu, ông ta cười nghiền ngẫm, rồi cũng đứng dậy đi theo.

Bình Luận (0)
Comment