Kim Bảo Quý hét to một tiếng.
“Này! Nhóc con họ Diệp!”
Diệp Mặc dừng động tác vung gậy để quay đầu nhìn sang.
Giang thiếu gia ở một bên cũng nhìn qua, sắc mặt anh ta liền trầm xuống, “Họ Kim, ông lại muốn làm gì?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, qua một bên chơi đi!” Kim Bảo Quý không thèm nhìn anh ta mà chỉ hơi vung tay lên, rồi trực tiếp đi về phía Diệp Mặc.
Khi đến trước mặt Diệp Mặc, ông ta vênh mặt đắc ý cười nói, trong giọng nói còn tràn đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt: “Nghe cậu em Đinh nói, thì cậu rất ghê gớm, rất uy phong nhỉ, nện hẳn mấy tỷ để thu mua tập đoàn Đinh thị cơ mà! Chà chà! Ghê gớm thật đấy!”
Phù!
Kim Bảo Quý còn ra sức rít mạnh một hơi xì gà, rồi phun khói thẳng vào mặt Diệp Mặc giống như đang khiêu khích vậy.
Khi thấy Diệp Mặc vẫn lộ ra vẻ lạnh nhạt thì ông ta lại cười.
Thằng ranh này, làm ra vẻ nghiêm nghị, cứng rắn thì cũng có vài phần khí thế, nhưng trên thực tế, thì chỉ là một cái thùng cơm ngu xuẩn mà thôi! Đúng là mặt hàng phá của!
“Có điều, nghe cậu em Đinh nói, thì cậu thua lỗ không ít nhỉ! Chà chà! Hơn 2 tỷ cơ mà! Thế mà cậu còn thảnh thơi đi đến đây chơi Golf? Cậu không đau lòng chút nào sao?” Kim Bảo Quý lại giễu cợt, gương mặt hiện lên vẻ đùa cợt.
Giang thiếu gia ở một bên nghe thấy thế thì giật mình.
Thua lỗ hơn 2 tỷ?
Hít!!!!
Anh ta lập tức hít một hơi khí lạnh vì hoảng sợ.
Đây cũng không phải là một con số nhỏ đâu!
Tại sao anh Diệp lại thua lỗ nhiều tiền như thế chứ?
“Ai nha! Ông chủ Kim, người ta có tiền mà, có lẽ hơn 2 tỷ chẳng đáng là gì đâu, người ta còn chẳng để vào mắt ý chứ!” Vương Kiều Kiều đã mở miệng, trên gương mặt diễm lệ của cô ta tràn đầy vẻ mỉa mai và đắc ý.
Cô ta rúc vào trong ngực của Kim Bảo Quý, dáng vẻ rất thân mật.
“Ha ha! Đúng thế nhỉ!” Kim Bảo Quý cất tiếng cười to, bàn tay đang ôm eo lại không yên phận.
Diệp Mặc liếc mắt dò xét ông ta một chút, ánh mắt của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Hoàn toàn chính xác là không nhiều! Nhường một chút!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi bỗng nhiên vung mạnh cái gậy trong tay, bành! Quả bóng bay theo một quỹ đạo vòng cung xinh đẹp, sau khi rơi xuống đất thì chậm rãi lăn vào cái lỗ ở nơi xa xa.
Kim Bảo Quý thấy thế thì sắc mặt lập tức cứng đờ.
Một giây sau, sắc mặt ông ta lại trầm xuống.
Thằng ranh này. . . vẫn mạnh miệng nhỉ!
Đinh Hồng Lượng từ phía sau đi đến, cười nhạo nói: “Hơn 2 tỷ mà còn không nhiều? Nhóc con, cậu biết chém gió đấy!”
Ông ta cảm thấy, thằng ranh này đang làm ra vẻ mà thôi, giả vờ giả vịt!
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên nói: “Ông chủ Đinh, lâu rồi không gặp, khí sắc ông cũng không tệ nhỉ!”
Trong giọng nói của Diệp Mặc còn mang theo vài phần trào phúng.
“Cậu. . .” Sắc mặt Đinh Hồng Lượng lập tức đỏ lên vì giận dữ, tiếp đó, ông ta phải hít sâu một hơi mới có thể đè xuống cơn giận trong lòng, “Đương nhiên là không tệ rồi, mỗi khi nghĩ đến cậu không thoải mái, cậu thua lỗ nhiều như vậy, thì tôi lại cảm thấy vô cùng vui vẻ!”
Diệp Mặc cười nhạo nói: “Tôi rất tốt, ít nhất. . . cũng tốt ông chủ Đinh đấy!”
Đinh Hồng Lượng cắn răng một cái, khóe mắt hung hăng co quắp một chút.
Tên nhãi ranh chó má này. . . thật sự là quá đáng giận!
“Nhóc con, làm người đừng quá ngông cuồng, huống chi, cậu vẫn còn trẻ lắm, so sánh với các vị chú bác ở đây thì cậu còn rất non và xanh, cẩn thận chọc phải họa lớn đấy, chắc cậu cũng biết Từ Thiên Dật nhỉ!”
“Cũng vì tên đó không có mắt, trêu chọc phải người không nên chọc, bây giờ thì hay rồi, đã phá sản, cũng không biết đã chạy trốn đến nơi nào rồi, có lẽ cuộc sống cũng rất thê thảm, chắc cậu cũng nghe qua rồi đúng không!”
Kim Bảo Quý buông người ngọc trong tay ra, đi đến trước mặt Diệp Mặc, lạnh lùng nhìn qua.
“Móa! Vừa nhắc đến con rùa này thì tôi lại tức giận, mẹ nó, tên đó làm tôi thua lỗ nhiều tiền như vậy, coi như không có kẻ thù kia thì tôi cũng sẽ bắt tên đó lại, rồi đánh gẫy mấy cái chân chó đó.” Kim Bảo Quý nói xong còn nghiến răng nghiến lợi.
Từ Thiên Dật đã làm ông ta thua lỗ mấy trăm triệu, ông ta còn đang trông chờ tên đó kiếm lại cho mình, nhưng kết quả thì thằng chó chết đó trực tiếp chạy mất, trước khi chạy còn gửi tin nhắn cho ông ta, còn nói mình bị người khác hại.
Chính vì thế mà ông ta đã đập mất một cái tủ rượu, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tức giận.
Diệp Mặc cũng lạnh lùng nhìn vào Kim Bảo Quý, hờ hững nói: “Biết, vậy thì sao?”
Hai người đối mặt một lát, Kim Bảo Quý bĩu môi, hừ nói: “Giỏi! Coi như thằng nhóc con cậu có dũng khí!”
Thằng ranh này. . . đúng là rất ngông cuồng, phách lối!
Nói thật, ông ta cũng khá kiêng kị cái loại làm càn làm bậy như thế này, cũng bởi vì trẻ tuổi cho nên làm việc không kiêng kị gì, không tuân theo quy củ gì, giống như cậu em Đinh đây, vừa mới chọc phải thằng ranh này thì đã bị nó nện mấy tỷ để cưỡng ép thu mua tập đoàn rồi.
Nếu như mình thật sự chọc phải, thì đúng là hơi phiền phức.