Kim Bảo Quý cầm chén rượu lên uống một ngụm.
Rượu mạnh vào cổ họng, ông ta không khỏi nhếch miệng lên, nhưng trong lòng thì bắt đầu cân nhắc.
Một lát sau, ánh mắt ông ta sáng lên, rồi nở một nụ cười.
Có vẻ như người trẻ tuổi này rất nhiều tiền, mà lại dễ lừa, cũng là một kẻ coi tiền như rác tiêu chuẩn.
Đúng lúc, trong tay mình có một sản nghiệp không bán được, có lẽ có thể lừa được tên này mua.
Kim Bảo Quý lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười, nhiệt tình nói: “Cậu em Diệp, đừng nghiêm mặt thế chứ, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi mà! Đừng để ý nhé! Nào nào, mau lấy rượu là chén qua đây, tôi muốn uống vài chén với cậu em Diệp đây!”
Đoàn người ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì đều hơi giật mình, tiếp theo thì họ lại lộ ra vẻ cổ quái.
Bọn họ vô cùng hiểu ông chủ Kim này, người này nhớ thù rất dai, lại còn giảo hoạt như con buôn, thậm chí còn có chút bỉ ổi và âm hiểm, thì làm sao có thể khách khí với người trẻ tuổi này như thế được!
Chắc chắn nụ cười này của ông ta. . . là sắp có chuyện vui rồi!
Kim Bảo Quý còn vẫy vẫy tay với Vương Kiều Kiều, rồi đẩy cô ta về phía Diệp Mặc.
“Kiều Kiều, qua đây, mau qua bồi cậu em Diệp chơi bóng đi!”
Diệp Mặc nhìn Kim Bảo Quý một cái, lạnh lùng nói: “Ông chủ Kim, ông muốn làm gì?”
“Ah! Không làm gì, chỉ muốn kết bạn với cậu em Diệp thôi mà, sau này mọi người cùng nhau phát tài!” Kim Bảo Quý cười ha hả nói: “Ah! Rượu đây rồi, cậu em Diệp, tôi mời cậu một chén! Tôi cạn trước!”
Diệp Mặc cau mày nhìn Kim Bảo Quý, nhưng hắn vẫn nhận chén rượu.
Hắn muốn nhìn xem, vị ông chủ Kim này đang muốn diễn trò gì!
“Cậu em, cậu chơi Golf giỏi thật đấy! Còn giỏi hơn cả dân chuyên nghiệp nữa! So với cậu thì tôi kém nhiều lắm. . .”
Sau khi uống mấy chén, thì Kim Bảo Quý lại càng nhiệt tình hơn, dáng vẻ như hai người đã là anh em thân thiết, sinh tử có nhau vậy.
Một lát sau, bỗng nhiên ánh mắt Kim Bảo Quý lóe lên, rồi cười nói: “Cậu em này, dạo này cậu có muốn tìm một cơ hội đầu cơ không? Chỗ anh đây có một cơ hội rất ngon ăn, cậu đã nghe qua công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu chưa? Đây là một công ty y dược rất mạnh đấy!”
“Công ty này là của anh đây, cậu có muốn nhập cổ phần không? Anh sẽ bán rẻ cho cậu, cậu em Đinh kia cũng vừa nói muốn mua 10% cổ phần đấy!”
Diệp Mặc nghe thấy thế thì cũng cười.
Hóa ra người này muốn lừa mình, muốn chơi mình một vố!
Diệp Mặc mỉm cười, hắn đang định lên tiếng từ chối, thì đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng “Đinh!” vang lên, âm thanh của hệ thống cũng vang lên theo.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, hệ thống phát động nhiệm vụ thăng cấp mới: Trong thời gian quy định, cứu vãn công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu đang sắp phá sản, có thể nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên.]
Tâm thần của Diệp Mặc hơi rung động một chút.
Nếu đã phát động nhiệm vụ, vậy thì hắn nhất định phải nhảy xuống cái hố này rồi.
Diệp Mặc ra vẻ nghi ngờ nói: “Công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu? Chưa từng nghe nói!”
Kim Bảo Quý vội vàng mở trang web chính thức của công ty, rồi nhiệt tình giới thiệu: “Đây chính là trang web chính thức của công ty, công này này có kỹ thuật rất cao, tiền đồ vô cùng tô lớn, sau này tuyệt đối sẽ trở thành công ty y dược hàng đầu trong nước, cậu em, đây chính là cơ hội phát tài đấy.”
Diệp Mặc nhìn thoáng qua rồi mỉm cười: “Đúng là không tệ lắm!”
Kim Bảo Quý thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì lại càng vui vẻ hơn, lại càng nhiệt tình hơn.
Ông ta đang nói hăng say thì bỗng nhiên nghe thấy thằng ranh này quyết đoán quát lên: “Ông chủ Kim, ông không cần nói nữa!”
Kim Bảo Quý lập tức giật mình, tâm thần đã hơi chìm xuống.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại ngẩn ngơ, giống như không thể tin nổi vào tai mình.
“Tôi mua! Tôi muốn toàn bộ cổ phần!”
Thằng ranh này không chỉ muốn mua, mà còn muốn mua toàn bộ cổ phần?
Chuyện này. . .quả thật là quá tốt rồi!
Trong lòng Kim Bảo Quý cực kỳ mừng rỡ, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Ông ta lập tức cúi đầu xuống, để không cho thằng ranh này phát hiện ra dáng vẻ vui mừng của mình, một lúc sau, ông ta mới đè xuống được tâm trạng kích động, rồi ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục bình thường.
Kim Bảo Quý cười nhiệt tình nói: “Cậu em Diệp. . . quả thật là có ánh mắt!”
Nhưng đáy lòng ông ta lại giễu cợt một tiếng, đúng thật là một tên ngu xuẩn!
Mấy người còn lại cũng phải cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Mặc dù Đinh Hồng Lượng cũng rất cố gắng, nhưng khóe miệng của ông ta đã toét cả ra, căn bản là không thể che đậy được vẻ mừng rỡ và châm chọc trong hai con mắt đi.
Đinh Hồng Lượng cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, rồi nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó, ngu đến thế là cùng!”
“Anh Diệp!”
Giang thiếu gia ở một bên cũng cau mày mở miệng, anh ta định nhắc nhở một chút, trước kia mua phải điều tra công ty này đã.
“Không sao đâu! Tôi vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với ngành y dược này, cái công ty này. . .tôi muốn rồi!” Diệp Mặc khoát tay chặn anh ta lại, rồi mỉm cười với Kim Bảo Quý.
“Vốn chỉ tôi muốn bán một ít cổ phần thôi, chẳng qua là, ai bảo tôi với cậu em Diệp vừa gặp đã thân đây! Nếu như cậu đã muốn hết, vậy thì tôi nhịn đau bán cho cậu vậy! Giá hữu nghị, 300 triệu, cậu thấy sao?”
“Được! Tiền không là vấn đề!”
“Vậy thì tốt, tôi lập tức bảo người chuẩn bị hợp đồng rồi mang qua đây!”
Kim Bảo Quý nói xong thì lập tức gọi điện thoại.