Khoảng tầm 40 phút sau, có người cầm một chiếc cặp công văn vội vàng đi tới.
Diệp Mặc xem hợp đồng một chút rồi ký tên mình lên.
Sau khi Diệp Mặc đặt bút xuống, Kim Bảo Quý cuống quít tiến lên, nắm lấy tay Diệp Mặc, còn kích động nói: “Cậu em Diệp, chúc mừng! Chúc mừng!”
Giờ phút này, ông ta đã không kìm nổi nỗi vui sướng trong lòng rồi, năm ngoái ông ta đã mua cái công ty rách này với giá thấp, còn tưởng rằng mình nhặt được món hời, chuyển tay bán là có thể kiếm được không ít.
Kết quả phát hiện, căn bản không bán nổi, cho nên vẫn giữ trong tay mình.
Hiện giờ, cuối cùng cũng bán được, lại còn kiếm lời 50 triệu nữa!
Thật sự là may mắn!
“Cậu em Diệp, bọn tôi còn có việc nên đi trước nhé! Mọi người cứ chơi đí nhé, lần sau gặp!”
Sau vài chén rượu, Kim Bảo Quý vui vẻ dẫn người rời đi.
Mấy chiếc xe Golf dần dần đi xa, rất nhanh đã đến cửa.
Khi xuống xe, đoàn người đã không nhịn được nữa, liền cười ha hả.
“Ha ha ha!”
Kim Bảo Quý càng là phình bụng cười to, cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả.
Ông ta thật sự chưa từng thấy ai ngu như vậy, hết lần này đến lần khác lại còn có rất nhiều tiền nữa, đúng là kẻ ngu nhiều tiền.
Đinh Hồng Lượng cũng cười to, gương mặt ông ta rất thoải mái.
“Đúng là không ai bằng!”
Vương Kiều Kiều đi theo đám phụ nữ ở phía sau, cô ta quay đầu nhìn về phía sân bóng rồi thì thào một câu, trên mặt cũng lộ ra vài phần mỉa mai.
Khi nghĩ đến gương mặt đẹp trai đến mức không thể tin kia thì cô ta lại hơi hoảng hốt, rồi không khỏi liếm bờ môi đỏ một cái.
Sau đó, cô ta lại lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia tiếc hận.
Người này rất đẹp trai và nhiều tiền, nhưng mà lại quá ngu xuẩn, khiến cho cô ta cảm thấy mất hết hứng thú.
“Đáng đời!”
Vương Kiều Kiều hừ một tiếng, rồi quay người, lắc mông đi lên khoác tay Kim Bảo Quý.
“Ông chủ Kim, ngài quá lợi hại!” Vương Kiều Kiều nũng nịu nói, giọng điệu rất phong tao và mị hoặc.
“Ấy! Không phải anh lợi hại, mà là do tên đó quá ngu! Bảo bối, đây là anh báo thù cho em đấy, còn cả ông chủ Đinh nữa, đã hả giận chưa! Đi, chúng ta đi ăn cơm chúc mừng thôi, hôm nay tôi vừa thịt được của tên đó 50 triệu nên sẽ mời khách!” Kim Bảo Quý vung tay, sảng khoái nói.
“Ha ha! Được!”
Đinh Hồng Lượng lập tức cười to, mặt mũi tràn đầy vui vẻ và mừng rỡ.
Ngay sau đó, đoàn người sôi nổi bàn tán, vừa cười nói vừa thay quần áo rời đi.
Trong sân tập luyện, Giang thiếu gia cầm di động tìm tòi vài thứ, rồi đi qua nói với Diệp Mặc: “Anh Diệp, cái công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu này rất khó khăn, mọi người đang đồn rằng nó sắp phá sản rồi!”
“Tôi biết!” Diệp Mặc cười gật đầu.
“A? Anh Diệp, anh đã biết rồi thì còn mua làm gì?” Giang thiếu gia rất ngạc nhiên.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi nói rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với ngành y dược này, cho nên muốn thử một lần, với lại, chỉ 300 triệu mà thôi, chẳng đáng là bao.”
Giang thiếu gia hơi cau mày, nhưng cũng không nói gì nữa.
Loại chuyện này anh ta cũng không tiện nhiều lời, hơn nữa, có thể anh Diệp cũng không quan tâm chút tiền này, nên lấy ra chơi đùa mà thôi.
Mọi người chơi thêm nữa tiếng thì mới rời đi.
Diệp Mặc về đến nhà đã là 4 giờ chiều, hắn bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Năm giờ rưỡi, hai cô gái mới mang hai đứa bé về nhà, hai người còn mua một đống đồ ăn ở siêu thị.
Hai cô gái đi vào nhà, Dương Mạn Ny cầm hai túi đồ ăn vào phòng bếp, còn Ngọc Tình thì ngồi chơi với hai đứa bé ở phòng khách, Diệp Mặc nói cho hai cô gái chuyện mình vừa mua một công ty.
“Gì cơ? Anh lại mua một công ty á?”
“Công ty gì thế?”
Dương Mạn Ny mở tủ lạnh lấy chai nước lạnh, rồi uống một ngụm.
Diệp Mặc nói: “Công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu! Là một công ty chế thuốc sinh vật!”
“Chế thuốc à!”
Sau khi Dương Mạn Ny nghe xong thì hơi gật đầu.
Diệp Mặc có một tập đoàn y tế Nhân Hoa, bây giờ lại một thêm một công ty chế thuốc thì cũng rất bình thường, đều là ngành y tế cả.
“Rất tốt nha!”
Tô Ngọc Tình sắp xếp cẩn thận cho hai đứa bé xong thì cầm giấy bút đi vào nhà bếp.
“Đây! Anh ký ở đây, ngai mai đi làm nốt là xong, họ của Nặc Nặc có thể sửa lại rồi!” Nàng vừa dịu dàng nói, vừa đưa giấy bút qua cho Diệp Mặc.
“Ừm!”
Diệp Mặc cầm khăn lau tay, rồi nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó cầm bút ký tên luôn.
“Ok rồi!”
Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng, nàng lại kiễng chân hôn lên môi Diệp Mặc một cái, sau đó quay người, cười khanh khách rời đi.
Tô Ngọc Tình quay lại phòng khách, nàng ngồi xuống ôm bé trai vào ngực, rồi thì thào một câu: “Sau này, con sẽ tên là Diệp Nhất Nặc!”
6 giờ sáng.
Diệp Mặc mở mắt ra.
Người ngọc đang ngủ say ở bên cạnh.
Nửa người của nàng đều dán vào trên người Diệp Mặc, một cánh tay trắng như tuyết còn ôm chặt lấy eo hắn.
Diệp Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn cũng không ngồi dậy, mà hơi điều chỉnh tư thế của mình, sau đó ôm lấy người ngọc bên cạnh.
“Ưm!”
Tô Ngọc Tình phát ra một tiếng ưm, rồi Diệp Mặc càng chặt hơn, khuôn mặt đều dán vào trên lồng ngực của Diệp Mặc.
Diệp Mặc khẽ ngửi mùi hương trên mái tóc của nàng, sau đó, hắn lại ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt ở trên cơ thể nàng, rồi lại hôn lên trán nàng một cái.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình tỉnh dậy, nàng mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nhưng nàng vẫn không động đậy, mà cứ ôm chặt Diệp Mặc như cũ, hai mắt cũng chẳng buồn mở ra.
Nàng vẫn hơi mệt mỏi.
Tối hôm qua, mãi đến một giờ hơn thì hai người mới ngủ, đến giờ mới ngủ chưa được bao lâu, nàng cảm thấy cơ thể vẫn hơi mệt, còn Diệp Mặc thì. . . nàng cũng không biết vì sao, hình như Diệp Mặc càng ngày càng lợi hại hơn, khiến cho nàng thật sự có chút không chống đỡ được.
Tô Ngọc Tình nhớ lại một số hình ảnh kiều diễm ngày hôm qua thì lại xẩu hổ đỏ mặt.