Diệp Mặc khẽ nói: “Hơn sáu giờ rồi, em ngủ thêm một lát đi, anh dậy trước!”
Tô Ngọc Tình lắc đầu, dịu dàng nói: “Không được! Em cũng phải dậy thôi! Anh đi làm bữa sáng, còn em trông các con, lát nữa anh còn phải đến công ty! Em cũng phải dậy sớm để đi ra ngoài, bằng không thì phải xếp hàng rất lâu.”
Hàng lông mi của nàng run lên, đôi mắt đẹp mông lung của nàng mở ra, nhìn về phía Diệp Mặc.
Nàng nhìn không hề chớp mắt, dần dần, đôi môi đỏ căng mọng của nàng nhếch lên cười rực rỡ, ngay cả đôi mắt đẹp cũng cong lại, giống hư một vầng trăng khuyết.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt long lanh rung dộng lòng người này khiến cho Diệp Mặc trở nên hoảng hốt.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm vòng eo uyển chuyển của nàng.
“Làm gì thế!” Tô Ngọc Tình đỏ ửng mặt, nũng nịu nói: “Mới sáng sớm mà, bọn nhỏ sắp tỉnh. . .ô . . . ô!”
Một tiếng than nhẹ vang lên, âm thanh của nàng dừng hẳn lại, đôi mắt đẹp cũng chậm rãi khép lại, ánh mắt dần dần trở nên mê ly.
“Anh đi đánh răng trước!”
Vuốt ve an ủi một lúc lâu, Diệp Mặc mới đứng dậy đi qua xem hai đứa bé, rồi lại đi vào phòng tắm rửa mặt.
Người ngọc trên giường híp mắt một lúc lâu mới miễn cưỡng lên tinh thần, nàng liền xoay người ngồi dậy.
Diệp Mặc rửa mặt xong thì đi ra bên giường, nắm nhẹ bàn tay của nàng, dịu dàng nói: “Em ngủ thêm một lát đi!”
“Không được!” Tô Ngọc Tình nhẹ nhàng lắc đầu, “Bình thường đều là anh trông con, em lại ngủ nướng, hôm nay anh phải đi làm, thì em phải dậy trông con! Em cũng phải đảm đang một chút, đúng không? Anh yên tâm đi, chiều về em sẽ ngủ tiếp!”
“Được rồi! Vậy anh đi làm bữa sáng!”
Diệp Mặc mỉm cười, hôn lên gò má nàng một cái, rồi mới đi xuống nhà.
Người ngọc đứng dậy kéo màn cửa ra, rồi duỗi lưng một cái.
“Thời tiết đẹp thật!”
“A…! Dậy rồi!”
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thứ gì đó, nên vội vàng cuống cuồng xoay người đi qua một bên.
Bé gái đã tỉnh dậy, nhưng không có khóc hay làm loạn, mà chỉ ê ê a a vài tiếng.
Tô Ngọc Tình đi qua, cúi người ôm con gái lên, bé gái lay lay bộ ngực của nàng vài cái, giống như đang muốn bú sữa mẹ, nàng lại mỉm cười, vỗ vỗ đầu bé gái, rồi dịu dàng nói: “Không thể uống sữa mẹ nữa nha!”
Bọn nhỏ sắp một tuổi rồi, cũng nên cai sữa rồi, cho nên nàng không thể cho bú tiếp.
Tô Ngọc Tình chơi đùa với con gái một chút rồi mới đi rửa mặt, thay quần áo, sau đó mới mang hai đứa bé đi xuống nhà.
Lúc này, Diệp Mặc đã làm thức ăn bổ sung và pha sữa xong, Tô Ngọc Tình liền cho hai đứa bé ăn.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi lên nhà, Tô Ngọc Tình chọn cho Diệp Mặc một bộ âu phục, rồi lại cẩn thận chỉnh sửa cà vạt và cổ áo cho Diệp Mặc.
“Anh đừng nhúc nhích, để em làm cho anh!”
Nàng lùi lại vài bước để đánh giá một phen, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi và thán phục.
“Quá đẹp trai!”
“Anh lái chậm một chút! Trên đường nhớ cẩn thận!”
Nàng tiễn Diệp Mặc lên xe, rồi còn vẫy tay chào, đưa mắt nhìn hắn lái xe đi xa.
“Chị Mạn Ny, chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
Tô Ngọc Tình quay vào nhà, chuẩn bị một chút, rồi cùng Dương Mạn Ny mang theo hai đứa bé ra ngoài.
Khoảng tầm 40 phút sau, Diệp Mặc lái xe dừng lại trước cổng một tòa nhà cao tầng trong khu công nghiệp.
“Công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu!”
Diệp Mặc xuống xe, quan sát bốn phía rồi thầm nhủ: “Cũng khá khí thế đấy!”
Khu công nghiệp này rất lớn và khí thế, các kiến trúc cũng rất mới mẻ.
Bịch bịch bịch!
Một đoàn người bước nhanh ra khỏi cửa chính, đi đầu là một người đàn ông cao gầy khoảng hơn 40 tuổi, trên mặt còn có một chiếc kính, khí chất tràn đầy vẻ sách mực, hiển nhiên là xuất thân từ học giả.
“Ngài chính là . . .chủ tịch Diệp?”
Diệp Mặc mỉm cười với ông ta, rồi vươn tay ra.
“Tiến sĩ Lâm!”
“Chủ tịch Diệp! Chào ngài! Chào ngài!”
Lâm Ích Phi vội vàng vươn hai tay ra để bắt tay với Diệp Mặc, trên gương mặt ông ta lộ ra vài phần khó tin.
Vị chủ tịch Diệp này cũng quá trẻ tuổi rồi, hơn nữa, dáng dấp cũng quá đẹp trai rồi!
“Chủ tịch Diệp, chắc hẳn khi ngài mua công ty thì cũng đã biết tình hình của công ty bây giờ rồi nhỉ! Đúng là công ty gặp rất nhiều khó khăn trên phương diện kinh doanh, cả khi nghiên cứu phát triển cũng gặp rất nhiều trở ngại, rất nhiều hạng mục nghiên cứu đều bị chững lại. . .”
“Tôi mang ngài vào xem . . .”
Lâm Ích Phi dẫn Diệp Mặc đi về phía tòa nhà cao tầng.
“Tòa nhà này chính là trung tâm nghiên cứu của chúng ta, chúng ta đã đầu nhập rất nhiều tiền bạc vào lĩnh vực nghiên cứu phát triển, phía sau là khu xưởng, xưởng sản xuất. . . “
Diệp Mặc hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Có những hạng mục nào? Tiến triển ra sao rồi?”
Thật ra thì Diệp Mặc cũng biết công ty kỹ thuật sinh vật Thần Châu này, công ty này đã được thành lập nhiều năm, vài năm trước cũng có chút tiếng tăm, khi đó người đầu tư dã tâm bừng bừng kia đã nện không ít tiền, để làm công ty lớn mạnh hơn, nhưng không biết vì sao, mặc dù đã ném rất nhiều tiền, nhưng không một hạng mục nào có thành quả, khiến cho công ty lâm vào cảnh khó khăn, đến mức gần như phá sản.
Diệp Mặc đã nghĩ rồi, nếu như muốn cứu vãn công ty này trong thời gian một tháng thì chỉ nện tiền không là vô dụng, còn phải làm ra vài thành quả trên phương diện nghiên cứu phát triển nữa.
Cho nên mục tiêu của hắn chính là các hạng mục nghiên cứu phát triển của công ty.
Chỉ cần một hạng mục có thành quả, thì có thể thay đổi cục diện, cứu vãn công ty.