Lâm Ích Phi cười khổ nói: “Có rất nhiều hạng mục, tất cả có 19 cái, nhưng rất nhiều hạng mục đều mắc cạn! Do không có tiền, nên rất nhiều nhân viên nghiên cứu đã rời đi!”
Cái ngành y dược sinh vật này phải đầu nhập rất nhiều tiền tài, hơn nữa còn phải liên tục đầu nhập, mà một hạng mục ngắn thì bảy tám năm, còn dài thì phải mấy chục năm mới có thành quả, cho nên rất ít người đầu tư có kiên nhẫn để chờ thời kỳ hồi báo dài như vậy.
Sau đó, Lâm Ích Phi lại giới thiệu các hạng mục cho Diệp Mặc nghe.
Ông ta tận lực dùng những lời nói dễ hiểu, chứ không sử dụng các thuật ngữ chuyên nghiệp, bởi vì theo ông ta, Diệp Mặc chỉ là một công tử nhà giàu có tiền mà thôi, nhìn tuổi tác cũng chỉ 24 25 tuổi, thì chắc cũng không hiểu mấy cái này.
Có lẽ mua nơi này là để chuyển tay kiếm ít tiền, hoàn toàn là nhà giàu mới nổi, không hiểu cái rắm gì giống như ông chủ Kim kia.
Muốn câu thông với loại người này, thì phải dùng từ ngữ đơn giản và ngay thẳng.
“Chủ tịch Diệp, hạng mục này của chúng ta đã nghiên cứu được năm năm rồi, rất có tương lai, chỉ cần đầu nhập thêm một ít tiền tài, thì một hai năm sau nhất định sẽ có kết quả, đến khi đó, chúng ta chính là công ty thứ ba trong nước nghiên cứu ra một loại thuốc mới, đến lúc đó, toàn bộ giới y học sẽ phải oanh động.”
Lâm Ích Phi còn giới thiệu cường điệu một ít hạng mục của công ty.
Diệp Mặc khẽ cau mày: “Nghiên cứu thuốc mới à!”
Hầu như các công ty y dược trong nước đều làm thuốc phỏng chế, ngoại trừ một vài cơ cấu, viện cứu nghiên như Hằng Thụy. . . thì không có công ty nào nghiên cứu thuốc mới cả, nếu như thật sự nghiên cứu ra được, thì hoàn toàn chính xác là không tầm thường.
Lâm Ích Phi kích động nói: “Đúng vậy! Chỉ cần một hai năm là sẽ có thành quả, chỉ cần lại ném thêm 400 500 triệu nữa là được rồi!”
Hạng mục này đã hao tốn 5 năm tâm huyết của ông ta, ông ta không thể trơ mắt nhìn nó bị phế bỏ, chỉ cần có thể thuyết phục vị này ném tiền, thì hạng mục lại có hy vọng rồi.
Diệp Mặc lắc đầu nói: “Một hai năm. . .quá lâu!”
Tâm thần Lâm Ích Phi lập tức chìm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm đi.
Xem ra. . . lại không có hy vọng gì rồi!
Đám người phía sau Lâm Ích Phi cũng lộ ra vẻ thất vọng, còn không ngừng thở dài.
Vị ông chủ trẻ tuổi mới này cũng chẳng khác gì ông chủ Kim lúc trước cả!
“Không ném tiền thì còn mua làm gì! Còn muốn bán qua tay à! Bán được sao?”
Phía sau có người nhỏ giọng thầm thì, gương mặt người này hiện lên vẻ phàn nàn.
Trong giọng nói cũng mang theo vài phần đùa cợt và xem thường.
Hiện giờ, công ty sinh vật Thần Châu đã sắp phá sản rồi, những thì có thể bán độc quyền thì đã bị ông chủ bán sạch rồi, chẳng sót lại cái gì cả, nên có ai sẽ mua chứ?
Trước đó, ông chủ Kim cũng muốn bán, nhưng chính là không bán nổi!
Mãi cho đến bây giờ mới bán được cho vị này, nhưng vị này mà lại muốn bán thì rất khó khăn, nếu như giữ trong tay thì chờ đến lúc công ty phá sản, thì vị này cũng mất trắng.
Có lẽ. . . người này là một tên coi tiền như rác bị ông chủ Kim lừa! Đúng là ngu xuẩn!
Lâm Ích Phi nghe thấy thế liền biến sắc, vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Khục!”
Tuy rằng ông ta cũng nghĩ nhưu vậy, nhưng lời này chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói ra được, dù sao vị này cũng là ông chủ hiện giờ của bọn họ, cũng là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Diệp Mặc cũng không giận, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, cười nói: “Anh tên gì?”
Người kia không sợ hãi chút nào, còn vênh mặt lên nói: “Hà Kiến Hoa!”
Người này gần 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác trắng và có khí chất học giả giống như những người khác.
“Vị này là tiến sĩ Hà Kiến Hoa!” Lâm Ích Phi vội vàng giới thiệu, “Anh ta chỉ hơi nhanh mồm nhanh miệng thôi, hy vọng chủ tịch Diệp đừng để trong lòng, năng lực của tiến sĩ Hà rất mạnh, cũng rất có sức ảnh hưởng trong giới học thuật!”
Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không nói gì mà chỉ nhìn về phía Lâm Ích Phi, “Cho tôi xem số liệu thực nghiệm của mấy người, tôi muốn xem tiến độ của mấy người ra sao.”
“Chuyện này. . .” Lâm Ích Phi nhất thời giật mình, đầy mặt ngạc nhiên.
Xem số liệu thực nghiệm?
Anh ta. . . xem hiểu không?
Chỉ là một công tử nhà giàu trẻ tuổi thì làm sao có thể hiểu được mấy thứ này chứ?
Lâm Ích Phi hơi cau mày, ông ta hoàn toàn không tin.
Coi như vị này đã từng học, nhưng với tuổi của anh ta thì căn bản là còn chưa học xong cơ sơ nữa là, còn nếu như là người ngoài ngành, thì căn bản là không thể hiểu nổi, chắc là nghĩ giả vờ giả vịt một chút mà thôi!
“Thôi đi! Lại còn nhìn số liệu nữa!” Hà Kiến Hoa kia liếc mắt, nhỏ giọng mắng: “Xem hiểu mới là lạ!”
Những người còn lại không lên tiếng, nhưng sắc mặt đều hiện lên vẻ cổ quái, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn ông chủ mới này của mình, trong mắt cũng có vài phần khinh miệt và mỉa mai.
Tuy rằng ông chủ Kim lúc trước cũng dốt đặc cán mai, nhưng người ta cũng tự hiểu lấy mình, nên trực tiếp nói là không hiểu gì cả, còn vị này thì rõ ràng là không hiểu, nhưng lại muốn giả vờ như mình rất hiểu biết, quả thật là buồn cười!