Diệp Mặc thấy bọn họ vẫn đứng im không động thì sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng quát: “Sao thế, lời nói của tôi không có tác dụng à?”
Hà Kiến Hoa kia chỉ lườm một cái chứ không có ý định để ý đến, thái độ của mấy người còn lại cũng không khác mấy.
“Khục!” Lâm Ích Phi đành phải lên tiếng hòa giải.
“Chủ tịch Diệp, mời ngài qua bên này, tôi mang ngài đi tham quan phòng thí nghiệm!”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Hắn cũng không giận, dù sao đám người này đều là tiến sĩ, giáo sư. . .bằng cấp rất cao, nên tự nhiên có chút ngạo cũng là bình thường.
“Chủ tịch Diệp, ngài xem đi, đây chính là nơi lưu trữ, tất cả số liệu 5 năm qua đều nằm trong này.”
Lâm Ích Phi dẫn Diệp Mặc vào một gian phòng thí nghiệm, rồi ngồi xuống trước một cái máy tính, sau đó còn muốn hướng dẫn Diệp Mặc một số chi tiết.
“Để tôi tự làm là được!”
Diệp Mặc nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho ông ta tránh ra, sau đó sử dụng con chuột để vào mấy phần mềm và giao hiện khó hiểu, rồi bắt đầu cẩn thận xem.
Lâm Ích Phi hơi giật mình, ông ta còn định nói rằng anh có biết sử dụng không, nhưng khi thấy Diệp Mặc có vẻ khá thành thạo thì hơi ngẩn người ra.
Sau đó, đôi mắt ông ta dần dần mở to ra, tràn đầy vẻ chấn động và khó tin.
Đây là một phần mềm chuyên dụng của phòng thí nghiệp, phần mềm này rất phức tạp, nếu như không tiếp xúc qua thì căn bản không thể thao tác nổi, nhưng mà vị này lại hết sức quen thuộc, vị này còn vừa xem vừa lẩm bẩm những thuật ngữ hết sức chuyên nghiệp. . .
Nhìn thế nào cũng giống như dân chuyên nghiệp, không đúng, một số thuật ngữ của anh ta đến cả tiến sĩ như mình cũng không hiểu, hình như có vài từ đã từng xuất hiện trên những thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất.
Nhưng mà điều này. . . có thể sao?
Lâm Ích Phi càng nhìn thì tâm thần càng rung động, cũng càng cảm thấy hoang đường.
Dường như trình độ học thuật của người này còn mạnh hơn cả một tiến sĩ nổi tiếng như mình!
Thế nhưng mà. . . anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ mới 24 25 tuổi mà thôi, cái tuổi này. . .cùng lắm cũng học lên thạc sĩ mà thôi, làm sao có thể cao thâm đến mức độ khó tin này được chứ?
Không chỉ Lâm Ích Phi, mà đám người Hà Kiến Hoa ở phía sau cũng trở nên ngây ngốc, bọn họ đứng ngây như phỗng tại chỗ, từng đôi mắt trợn tròn đã tràn đầy vẻ chấn động đến cực điểm và vẻ không thể tin nổi!
Khoảng tầm 10 phút sau, Diệp Mặc mới cười nói: “Không tệ!”
Hắn nhìn qua một lần thì cảm thấy tiến độ nghiên cứu cũng không tệ lắm, cho thêm một năm nữa thì sẽ có hy vọng thành công.
Khi Diệp Mặc quay người lại, chỉ thấy Lâm Ích Phi và đám người Hà Kiến Hoa đều nghệt cả ra thì hỏi: “Mấy người. . . làm sao thế?”
Lâm Ích Phi nghe được âm thanh của Diệp Mặc thì cũng đã lấy lại tinh thần, biểu cảm của ông ta cực kỳ sợ hãi giống như gặp ma vậy, sau đó, cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt.
Ừng ực!
Ông ta cảm thấy, thật sự là cực kỳ hoang đường!
Một người trẻ tuổi như này mà lại mạnh hơn cả một tiến sĩ nối tiếng như mình, chẳng lẽ. . . giới học thuật lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế sao?
Hơn nữa, người này lại còn nhiều tiền như vậy nữa!
Nếu như không phải Lâm Ích Phi tận mắt nhìn thấy, thì ông ta tuyệt đối sẽ tin chuyện này.
Hà Kiến Hoa kia thì vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt vẫn nghệt ra như cũ, bờ môi anh ta hơi run lên, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh vô nghĩa.
Anh ta cũng từng nghe thấy những phương pháp mà vị này vừa nói, rất nhiều đều là kỹ thuật mới nhất, nhưng mà, anh ta chỉ nghe qua mà thôi, chứ chưa bao giờ cẩn thận nghiên cứu qua, thậm chí còn có chút không hiểu.
Nhưng mà vị này, lại vô cùng quen thuộc với những kỹ thuật này, thật sự là . . . thật không thể tin nổi!
Lâm Ích Phi tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay của Diệp Mặc, vô cùng kích động nói: “Chủ tịch Diệp, hóa ra ngài lợi hại như vậy! Ngài tốt nghiệp ở đâu vậy?”
Ông ta đã cực kỳ bội phục học thức của vị này rồi.
Người ta còn trẻ như vậy mà đã có trình độ thế này rồi, qua một thời gian nữa thì sẽ thế nào đây, giới học thuật sẽ chấn động đến mức nào đây!
Lâm Ích Phi còn nhìn thấy hy vọng ở trên người vị này nữa.
Vị này hoàn toàn khác với những gì ông ta suy nghĩ, cũng không phải là công tử nhà giàu không hiểu gì cả, mà chân chính là người trong nghề, anh ta đã mua công ty, thì khẳng định là có ý định đầu tư! Công ty được cứu rồi!
Lâm Ích Phi nghĩ đến những thành kiến của mình lúc trước thì lại đỏ mặt lên vì xấu hổ.
Hà Kiến Hoa ở một bên cũng đã dần dần tỉnh táo lại, khuôn mặt anh ta lập tức đỏ lên, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ban nãy, anh ta còn chê cười vị này, còn cảm thấy vị này rất ngu, lại còn yêu thích trang bức, nhưng không ngờ, người ta có bản lĩnh thật, lại có vô cùng lợi hại nữa.