“Cũng tạm thôi! Hiểu sơ sơ!” Diệp Mặc mỉm cười với Lâm Ích Phi, “Tôi đã xem qua rồi, tiến độ cũng không tệ, chỉ là, một hai năm vẫn quá lâu, theo tôi, thì cùng lắm là nửa tháng nữa liền có thể thành công.”
Lâm Ích Phi nhất thời líu lưỡi: “Nửa. . .nửa tháng?”
Nếu như không phải vừa nhìn thấy trình độ của vị này, thì ông ta đã bật cười rồi.
Đám người Hà Kiến Hoa cũng bắt đầu xôn xao lên.
“Nửa tháng? Không thể nào!”
“Thật ra thì mấy người đã sắp thành công rồi, chỉ cần mấy người sửa một vài kết cấu của mấy hàng mẫu này, rồi thí nghiệm một chút là sẽ thành công thôi.” Diệp Mặc còn thao tác máy tính để cho bọn họ nhìn mấy phần hàng mẫu kia.
“Sửa như vậy sao? Sao tôi không nghĩ đến nhỉ!”
Một đám người cẩn thận nghiên cứu một lúc, sau đó họ đều sợ hãi thán phục, cảm giác như được mở mang tầm mắt.
Lâm Ích Phi lại ngẩn ngơ, gương mặt ông ta hiện lên vẻ khó tin.
Vị này. . . đến cùng là quái vật gì đây?
Chỉ xem số liệu mà lúc, mà có thể nhìn ra phương án tối ưu nhất trong tổ hợp mấy chục phần hàng mẫu, còn có thể đưa ra phương pháp ưu hóa sao?
“Tôi đi thử một chút!”
Đã có người không nhịn được, tranh nhau đi làm thí nghiệm rồi.
Nửa ngày sau, Lâm Ích Phi mới hồi phục tinh thần, ông ta thở dài: “Chủ tịch Diệp, ngài thật sự là. . . quá lợi hại!”
Diệp Mặc hơi trầm ngâm rồi nói: “Tôi sẽ ném cho công ty ít tiền, 500 triệu trước đi! Ông đi mời thêm một số người, rồi đổi mới tất cả thiết bị cho tôi, đổi thành loại tối tân nhất, cũng khởi động lại những hạng mục lúc trước cho tôi, sau đó lại mở thêm một số hạng mục mới đi.”
“Vâng vâng!” Lâm Ích Phi rất kích động.
Diệp Mặc trầm giọng nói: “Hiện giờ, dẫn tôi đi xem các hạng mục còn lại đi!”
Lâm Ích Phi vội vàng khom người, thần sắc trở nên vô cùng kính cẩn.
“Chủ tịch Diệp, mời ngài đi bên này!”
Sau đó, Diệp Mặc đi xem các hạng mục, còn cho một vài ý kiến, rồi hắn lại đi xem các thiết bị, sau đó lại thỏa luận về kế hoạch phát triển công ty với Lâm Ích Phi.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Mặc lại đi vào phòng thí nghiệm, hắn muốn tự mình làm thực nghiệm.
Hệ thống chỉ cho thời hạn một tháng, cho nên hắn nhất định phải nhanh.
Mà chính hắn ra tay, thì có thể bảo chứng thành quả nhanh hơn nhiều.
Bảy giờ tối, Diệp Mặc mới về đến nhà.
“Anh mệt không!” Tô Ngọc Tình đón Diệp Mặc vào nhà, còn giúp Diệp Mặc cởi áo khoác, treo lên, rồi lại lôi kéo hắn đi về phía nhà bếp, “Bọn em vẫn chưa ăn cơm. . .đang chờ anh, chị Mạn Ny và em vừa nấu sủi cảo xong, mau vào ăn cơm thôi.”
Trong phòng bếp, Dương Mạn Ny mặc tạp dề đứng bên bên cạnh bếp.
Diệp Mặc nhìn qua rồi cười nói: “Gói sủi cảo không tồi nhỉ!”
Sáng nay hắn đã làm xong nhân rồi, còn vỏ bánh thì mua, nhưng hai cô gái tự mình gói sủi cảo, nhìn trông cũng không tồi.
Dương Mạn Ny vênh mặt, đắc ý nói: “Chứ sao nữa! Chỉ là gói sủi cảo thôi mà! Ai mà không biết chứ!”
Hừ! Diệp Mặc này quá xem thường người khác rồi!
“Bát của anh đây, cầm đi!” Dương Mạn Ny vừa nói vừa đưa bát qua, “Mau ăn đi! Không đủ tôi lại nấu thêm!”
“Đủ rồi!” Diệp Mặc cầm bát sủi cảo rồi đi qua bàn.
“Ngọc Tình, của em!” Dương Mạn Ny lại lấy thêm một bát nữa, rồi tự mình đặt trước mặt Tô Ngọc Tình, sau đó, cô lại lấy cho mình một bát rồi mang ra bàn.
Tiếp đó, Dương Mạn Ny với tay ra sau lưng để cởi tạp dề.
Trên người cô đang mặc một chiếc váy đầm màu đen bó sát da thịt, hiển lộ rõ ràng những đường cong uyển chuyển và nở nang, cộng thêm một chút nhục cảm kia, cũng càng hiển lộ rõ phong vận mê người và thành thục của cô.
Cho dù là khi cô mặc tạp dề thì phong vận mê người kia cũng không hề giảm bớt, trái lại còn có sức hấp dẫn hơn, có vài phần mê người hơn.
“Ai ui!”
Dương Mạn Ny cởi tạp dề xong thì treo lên, cô lại xoa xoa eo của mình, giống như có chút mệt mỏi.
Cô cúi đầu xuống thì thấy trên váy và trên tất chân đen đã dính không ít bột mì.
“Nhiều bột quá!”
Sau khi phủi bột xong thì Dương Mạn Ny ngồi xuống, rồi thở phào một hơi.
“Haiz! Mệt mỏi quá!”
Cô lại giương mắt lên nhìn về phía Diệp Mặc ở đối diện, thì khóe miệng cô hơi cong lên, gương mặt cũng hiện lên vẻ hoang mang.
Cô chỉ dùng một hai tiếng để làm sủi cảo mà đã hơi mệt rồi, thế mà ngày nào Diệp Mặc cũng làm rất nhiều đồ ăn khác nhau, còn làm việc nhà nữa, nhưng tại sao không thấy anh ta mệt mỏi nhỉ, còn nữa, anh ta đi làm cả ngày về mà cũng không thấy anh ta mệt mỏi chút nào cả.
Sau khi ăn xong, Dương Mạn Ny thấy Diệp Mặc đứng dậy đi về phía phòng làm việc, thì cô lại hô lên đầy kinh ngạc: “Gì cơ? Anh còn muốn live stream á?”
Bận rộn cả ngày rồi mà vẫn còn tinh lực(Tinh thần và thể lực) để live stream á?
Vậy buổi đêm. . .anh ta còn có tinh lực sao?
Dương Mạn Ny nghĩ đến đây thì liếc mắt nhìn về phía Tô Ngọc Tình ở một bên, sắc mặt cô hiện lên vẻ vô cùng cổ quái.