Diệp Mặc dừng động tác vung gậy, cười hô một tiếng: “Ông chủ Kim!”
“Khí sắc của cạu em không tệ nhỉ!”
Kim Bảo Quý nhảy xuống xe, ông ta cười ha ha, nhưng đáy lòng thì lại bắt đầu giễu cợt, thằng ranh này bỏ ra 300 triệu để mua một cái công ty rách, thế mà vẫn còn tâm trạng đến đây chơi Golf!
Hơn nữa, vừa gặp mình đã cười hì hì, chẳng lẽ thằng ranh này vẫn chưa ý thức được mình bị lừa sao?
Lẽ nào. . . người này thật sự là một tên ngu?
Vương Kiều Kiều bước xuống xe, liếc mắt nhìn qua rồi cũng cười thầm.
Người này thật sự là ngu không ai bằng! Bị người ta bán mà còn không biết!
Đinh Hồng Lượng ở phía sau cũng xuống xe, ông ta nhìn thấy cảnh này thì bật cười một tiếng, mặt đầy vẻ bỡn cợt.
Diệp Mặc nhìn lướt qua đám người, rồi cười nói: “Đúng là không tệ! Có việc vui mà!”
“Ồ? Việc vui gì?” Kim Bảo Quý kinh ngạc nói: “Cậu em Diệp, cậu nói thử xem, để anh đây vui vẻ thay cho cậu!”
Diệp Mặc cười nói: “Nhắc đến chuyện này, thì tôi phải cảm ơn ông chủ Kim đã nhịn đau cắt thịt, để tặng cho tôi một công ty tốt như vậy rồi!”
Kim Bảo Quý nghe thấy thế thì giật mình, đầy mặt ngạc nhiên.
Thằng ranh này… có phải choáng vàng rồi hay không?
Chính mình đã là cậu ta, thế mà cậu ta còn cảm ơn mình, trên đời này còn có loại ngu si như vậy sao? Còn cả cái công ty kia nữa, sắp phá sản đến nơi rồi mà còn tốt với đẹp cái gì? Cậu ta . . .bị mù à!
Đám người Vương Kiều Kiều ở một bên cũng ngẩn người.
Cho dù là đám người Giang thiếu gia và Trác Lâm cũng đều hơi ngạc nhiên.
Công ty kia. . . có thể nói là tốt sao?
Ánh mắt Giang thiếu gia lóe lên, rồi chợt bừng tỉnh.
Chắc là do anh Diệp sĩ diện nên mới nói như vậy rồi.
Kim Bảo Quý lấy lại tinh thần thì cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Cậu em Diệp, cậu . . . không sao chứ? Không bị bệnh chứ?”
“Không có! Tôi rất tốt, rất vui vẻ, mấy hôm trước, mấy hạng mục nghiên cứu của công ty đã có đột phá, hạng mục quan trọng nhất là nghiên cứu thuốc mới cũng đã thành công, chẳng mấy chốc sẽ có thể tiến hành thí nghiệm lâm sàng lần đầu tiên, ông nói xem, tôi có thể không vui vẻ sao!”
Diệp Mặc lại cười nói: “Chờ thuốc được duyệt, thì đây chính là loại thuốc mới thứ ba trong nước, ông nói xem, đến khi đó tôi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền đây?”
Gương mặt của Kim Bảo Quý ở đối diện đã cứng đờ, đôi mắt ông ta dần dần trợn tròn, tràn đầy vẻ không thể tin.
“Không thể nào!” Kim Bảo Quý hét to đầy quả quyết, ông ta hoàn toàn không tin những lời này.
Chỉ bằng công ty rách kia sao? Không thể nào!
Đã làm 5 năm rồi mà chẳng có chút thành quả nào, mà vẫn còn muốn tiếp tục ném thêm 400 500 triệu mới có thể thành công, đây chẳng phải là lừa người sao! Có kẻ ngu mới tin!
Hiện tại mới mấy ngày chứ?
Họ Diệp này chỉ tiếp quản được 7 8 ngày mà thôi, làm sao có thể đột nhiên thành công được chứ!
Đừng nói là kỳ tích gì gì đó!
Trong lòng Kim Bảo Quý không ngừng cười nhạo, ông ta nhận định rằng người này đang chém gió.
Có thể thằng ranh này đã ý thức được bị mình lừa rồi, nhưng lại sợ mất mặt, cho nên mới cố tình chém gió như vậy.
Đinh Hồng Lượng cũng hơi giật mình, ông ta cũng không tin lắm, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng thì ông ta lại cười xùy.
Thằng ranh này, đến chém gió mà cũng không biết chém, chém như thế thì ai mà tin chứ!
“Sao thế? Ông chủ Kim không tin à?” Diệp Mặc cười nói: “Lúc trước ông đã nói công ty này rất lợi hại cơ mà, sao bây giờ lại không tin kỹ thuật của công ty rồi?”
Kim Bảo Quý ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: “Chuyện này. . . tôi chỉ cảm thấy là không nhanh như vậy thôi!”
Ông ta cũng không thể thừa nhận mình lừa người ta chứ.
Diệp Mặc cười, vươn tay vỗ vỗ bả vai Kim Bảo Quý, nói: “Ông chủ Kim, nếu như ông không tin, thì khi nào ông rảnh ông hãy dến công ty xem thử đi, còn nữa, tôi thật sự rất cảm ơn ông đấy, nếu như không nhờ có ông, thì tôi cũng không có cơ hội phát tài như này đâu! Khi nào rảnh rỗi thì tôi mời ông ăn cơm nhé!”
“Vậy. . . chúng tôi qua bên kia trước nhé! Hẹn gặp lại!”
Diệp Mặc nói xong thì vẫy vẫy tay, rồi quay người đi về phía mấy người Giang thiếu gia, sau đó đoàn người đi qua một bên khác.
Khi đoàn người đi ra, Kim Bảo Quý mới liếc mắt, cười nhạo nói: “Hừ! Thằng ranh này cũng khá đấy nhỉ! Chém gió mà mặt không hề đổi sắc, còn nói y như thật nữa, nếu như không phải chém qua vô lý thì tôi cũng tin thật rồi đấy!”
“Ha ha!” Mấy người xung quanh đều cười rộ lên.
Đinh Hồng Lượng cũng cười khẩy nói: “Cậu ta bị đánh sưng mặt, rồi giả vờ thành mập mạp luôn!”
“Ha ha! Cậu em Đinh nói rất chuẩn!” Kim Bảo Quý vui vẻ cười ha hả.
“Đi, chúng ta đi chơi thôi!”
Một đám người cười vui vẻ một lúc lâu, lúc này mới đi qua một sân tập ở phía khác.
Ông ông!
Vừa mới đánh được mấy gậy thì điện thoại di động của Kim Bảo Quý đã rung lên.
Kim Bảo Quý nghe máy, cười cởi mở nói: “Alo! Ông chủ Trầm! Sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi cho tôi vậy!”
Đầu bên kia chính là ông chủ của tư bản Thanh Sam, người này là đại lão trong giới đầu tư, cũng cực kỳ nổi tiếng ở trong nước, Kim Bảo Quý cũng đã gặp qua vài lần, cho nên cũng coi như là quen biết.