Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 769 - Chương 769: Kim Bảo Quý: Mình Bỏ Qua Công Ty 100 Tỷ?

Chương 769: Kim Bảo Quý: Mình bỏ qua công ty 100 tỷ? Chương 769: Kim Bảo Quý: Mình bỏ qua công ty 100 tỷ?

Đầu dây điện thoại bên kia cũng truyền ra tiếng cười nhiệt tình: “Ông chủ Kim, chúc mừng chúc mừng!”

“Hử? Chúc mừng cái gì?” Kim Bảo Quý khẽ giật mình, rồi cảm thấy hơi buồn bực.

“Ha ha! Ông chủ Kim, ông cần gì phải biết rõ rồi mà còn cố hỏi! Một chuyện vui lớn như vậy mà ông còn muốn giấu diếm sao? Ông chủ Kim, tôi cũng không ngờ ông lại may mắn như vậy đấy, không không không! Phải nói là ánh mắt của ông rất tốt mới đúng! Lợi hại! Lợi hại!” Đối diện vẫn cười nhiệt tình như cũ, trong giọng nói còn tràn đầy ý lấy lòng.

Sắc mặt Kim Bảo Quý hiện lên vẻ nghi ngờ, ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu lắm.

Đối diện lại nói: “Ông chủ Kim, ông xem. . .có thể để tư bản Thanh Sam đầu tư một chút không, ông yên tâm, quyền chủ đạo công ty vẫn nằm trong tay ông, tôi chỉ đơn thuần đầu tư mà thôi, ông cần bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra được, 10 tỷ, 20 tỷ đều không phải là vấn đề!”

Kim Bảo Quý cau mày, buồn bực nói: “Ông chủ Trầm, đến cùng ông đang nói cái gì? Ông muốn đầu tư cái gì?”

“Chính là công ty sinh vật Thần Châu! Ông chủ Kim, ông không chào đón tôi à!” Giọng điệu bên đối diện đã hơi thay đổi, trở nên có chút không vui.

“Công ty. . . công ty sinh vật Thần Châu?”

Kim Bảo Quý nghe thấy thế thì không khỏi ngẩn ngơ, mặt đầy ngạc nhiên, rồi lắp bắp hỏi: “Công ty này. . .công ty này làm sao?”

“Ông chủ Kim, ông là ông chủ ở đấy cơ mà, sao có thể không biết được chứ? Hạng mục nghiên cứu thuốc mới của công ty sinh vật Thần Châu đã hoàn thành! Đã báo lên trên rồi, chuẩn bị thử nghiệm lâm sàng lần đầu tiên rồi, nghe nói hiệu quả cực kỳ tốt, hiện giờ, toàn bộ giới y dược đều đang oanh động đấy!”

“Nếu như loại thuốc mới này được bán ra, thì doanh thu toàn cầu trong một năm có thể lên đến hơn 10 tỷ đô la mỹ đấy, vẫn chưa hết đâu, nghe nói còn mấy loại thuốc cũng sắp thành công rồi, tuy rằng đều là phỏng chế, nhưng giá cả rẻ hơn nhiều, đúng lúc bổ khuyết chỗ trống trong nước, cho nên lượng tiêu thụ cũng không cần lo.” Giọng điệu của đối phương đã trở nên vô cùng kích động.

Kim Bảo Quý nghe xong thì đôi mắt trợn trừng lên như cá chết, làm thế nào ông ta cũng không thể tin nổi, gương mặt mập mạp của ông ta dần dần tái nhợt, không còn chút máu nào.

Ừng ực!

Kim Bảo Quý cố gắng lắm mới nuốt được ngụm nước bót, bàn tay cầm điện thoại di động cũng bắt đầu run rẩy.

Thằng ranh kia. . . nói thật sao?

Công ty sinh vật Thần Châu. . .thật sự thành công rồi?

Tại sao lại có thể như vậy?

Tại sao thằng ranh này lại may mắn như vậy?

Nếu như mình không bán, vậy thì tất cả những thành quả này đều là của mình, đến khí đó, mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?

Loại thuốc mới có thể gây nên oanh động như vậy, thì ít nhất cũng phải 10 tỷ cất bước!

Công ty sinh vật Thần Châu này cũng lập tức xoay người, trở thành công ty y dược hàng đầu cả nước, đến khi đó, giá trị của công ty cũng phải vài chục tỷ là ít!

Mà mình, đã bỏ qua một công ty giá trị hơn 100 tỷ?

Chỉ cần nghĩ đến đây thì Kim Bảo Quý đã hối hận đến xanh ruột, hối hận đến mức sắp ngất, lại nghĩ đến chuyện mình bán công ty hơn 100 tỷ cho thằng ranh kia với giá 300 triệu thì ông ta suýt nữa hộc máu.

Móa!

Chẳng trách thằng ranh kia lại vui vẻ như vậy! Chỉ sợ thằng ranh kia còn đang nghĩ rằng mình là thằng ngu, là thằng coi tiên như rác nữa!

Trong lúc nhất thời, Kim Bảo Quý vừa tức vừa vội, còn vô cùng hối hận, sắc mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, nhìn trông vô cùng đặc sắc.

“Alo! Ông chủ Kim, ông đâu rồi? Alo! Vẫn nghe máy chứ?” Giọng nói ở đầu dây bên kia liên tục truyền đến, khiến cho Kim Bảo Quý phiền muộn không thôi.

“Con mợ nó!”

Kim Bảo Quý tức giận nghiến răng nghiến lợi, rồi hung hăng đập mạnh chiếc điện thoại di động trong tay xuống đất.

Dưới đất là mặt cỏ mềm mại, nên chiếc điện thoại di động không bị sao cả, Kim Bảo Quý thấy thế thì không hết giận, liền cầm chiếc gậy golf nện mạnh vào điện thoại di động, ông ta điên cuồng nện tới tấp, gương mặt ông ta trở nên vặn vẹo và méo mó vì đã phẫn nộ đến cực điểm.

Sau vài cú nện, màn hình điện thoại đã vỡ nát, mảnh vụn bốn ra bốn phía.

Trong lúc nhất thời, đám người xung quanh đều sợ ngây người, bọn họ nhìn ông ta đầy kinh ngạc và mờ mịt.

Vương Kiều Kiều kia thì hét lên một tiếng rồi liên tục lùi về sau, gương mặt cũng hiện lên vẻ không biết phải là msao.

Cô ta nhìn thất dáng vẻ nổi giận của ông chủ Kim thì cảm thấy hơi bối rối và sợ hãi.

Từ trước đến nay, cô ta chưa từng nhìn thấy ông chủ Kim đáng sợ như vậy, cho dù là khi Từ Thiên Dật khiến ông ta thua lỗ rất nhiều tiền, thậm chí chạy trốn, thì ông ta cũng chỉ nổi giận đập nát tủ rượu mà thôi, chứ không thất thố giống như hôm nay.

Ông chủ Kim trước mặt. . . giống như . . . một người điên vậy!

Hoàn toàn mất lý trí!

Đến cùng thì chuyện gì đã xảy ra, mà khiến cho ông chủ Kim nổi giận đến mức này?

“Ông chủ Kim, ông. . .”

Đinh Hồng Lượng cũng ngây dại, gương mặt ông ta cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Sau đó, ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ban nãy, ông ta có nghe thấy ông chủ Kim nói đến mấy chữ sinh thần Thần Châu, lẽ nào. . .có quan hệ với thằng ranh kia?

Bình Luận (0)
Comment