Rầm rầm rầm!
Kim Bảo Quý lại điên cuồng đập thêm vài cái nữa mới dừng lại, khuôn mặt ông ta vẫn vô cùng khó coi và tái nhợt như cũ.
“Là ông chủ Trầm của tư bản Thanh Sam gọi đến chúc mừng tôi, ông ta nói thuốc mới của công ty sinh vật Thần Châu đã thành công, cmn, chúc mừng cái rắm! Chê cười tôi mới đúng! Còn nói ánh mắt tốt, tốt cái cmn!”
Kim Bảo Quý nghiến răng nghiến lợi mắng, rồi lại đập thêm một cái.
Sau đó, ông ta thoát lực mà đặt mông ngồi xuống đất thở phì phò.
Bốn phía lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Đến cả âm thanh hô hấp cũng biến mất, tất cả mọi người đều tràn đầy kinh ngạc và chấn động.
Những gì thằng ranh kia vừa nói . . . toàn bộ là thật?
Loại thuốc mới của công ty sinh vật Thần Châu đã thành công rồi?
Chuyện này . . . không thể nào?
Lúc này mới được mấy ngày chứ!
Chắc cũng mới 7 8 ngày mà loại thuốc mới đã thành công rồi! Trùng hợp như thế sao!
Thảo nào ông chủ Kim lại giận dữ như vậy.
Bán độc quyền một loại thuốc mới với giá 300 triệu, quả thật là . . . ! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì sẽ bị người ta chê cười cả đời! Sau này người khác nhắc đến ông chủ Kim, đều sẽ nói ông ta là một kẻ ngu đã bán quyền độc quyền 10 tỷ với giá 300 triệu!
Sau khi lấy lại tinh thần thì bọn họ đều ngậm chặt miệng chứ không dám lên tiếng.
Lúc này, ai cũng không dám đi lên đụng vào họng súng.
“Tại sao có thể như vậy?” Sắc mặt của Đinh Hồng Lượng tái nhợt, vô cùng hoảng hốt.
Ông ta không thể nào tin tưởng được những chuyện này!
Chỉ mới 7 8 ngày mà thôi!
Chỉ chút thời gian này mà một công ty đang bên bờ vực phá sản, không có chút hy vọng nào, lại lập tức xoay người thành một công ty tiền đồ không thể đong đếm, chờ đến khi loại thuốc mới bán ra, thì công ty này trở thành công ty trăm tỷ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chuyện này, quả thật là kỳ tích!
Mà tại sao cái kỳ tích này, lại rơi trúng đầu thằng ranh kia?
Vận may của cậu ta tốt như thế sao!
Đinh Hồng Lượng siết chặt nắm, gương mặt mo của ông ta đỏ bừng lên vì cực kỳ ghen tỵ.
Vì sao, vì sao hết lần này đến lần khác lại là thằng ranh kia! Tại sao Đinh Hồng Lượng ông ta không có vận may như vậy chứ!
Vương Kiều Kiều ở một bên cũng há hốc miệng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Tuy rằng cô ta không hiểu nhiều, cũng không biết loại thuốc mới kia có giá trị bao nhiêu tiền, nhưng cô ta biết, chắc chắn không chỉ 300 triệu!
Vận may của người kia cũng quá tốt rồi! Tốt đến mức khiến cho cô ta khó tin!
“Đi thôi!”
Kim Bảo Quý ngồi dưới đất thở một lúc rồi bò dậy, quay đầu bước đi.
Có người kinh ngạc nói: “Ông chủ Kim, chưa gì đã đi rồi sao?”
Kim Bảo Quý nghiến răng nói: “Không đi thì ở đây chờ thằng ranh con kia qua chế nhạo sao?”
Hiện giờ, chắc chắn thằng ranh kia đang chế nhạo mình, cảm thấy mình mới là kẻ ngu, Kim Bảo Quý không chịu nổi cảnh này!
Mọi người lập tức không lên tiếng nữa mà bắt đầu thu thập đồ vật, rồi lên xe Golf rời đi.
Xe đi được một lúc thì nhìn thấy mấy người ở phía trước, mọi người nhìn kỹ thì mặt đều đen lại, nhất là Kim Bảo Quý thì khuôn mặt còn co quắp lại vài cái.
Diệp Mặc nhìn thấy đám người này thì lập tức phất tay, nhiệt tình cười nói: “Ông chủ Kim!”
Tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn Diệp Mặc, không ít người còn đỏ mặt lên vì cảm thấy mất hết thể diện, lúc trước bọn họ cười nhạo, chế nhạo bao nhiêu, thì bây giờ lại khó chịu và chật vật bấy nhiêu.
Diệp Mặc lại phất tay, nói: “Khi nào rảnh rỗi thì cùng ăn bữa cơm nhé! Cả ông chủ Đinh nữa!”
Kim Bảo Quý ngồi tại chỗ siết chặt hai nắm đấm, gân xanh trên trán cũng đã nổi chi chít, hai hàm răng đều cắn gần nát rồi.
Thằng ranh này lại đang chế nhạo mình!
Ông ta rất muốn ngẩng đầu lên mắng vào câu, nhưng mà ông ta lại không dám, lại cảm thấy mất mặt, cho nên chỉ cúi đầu, thúc giục tài xế tăng tốc độ.
Khi đoàn người đến cửa ra thì hùng hùng hổ hổ xuống xe, sắc mặt còn vô cùng khó coi.
“Mẹ nó!”
Mỗi người trong số họ đều là người có thân phận và địa vị, chưa bao giờ bị chế nhạo không ngóc đầu lên được như vậy, lại còn là một thằng ranh con mới 24 25 tuổi mới cay chứ!
Đi được một đoạn, Vương Kiều Kiều kia hỏi một chút thì lập tức mờ mịt, cô ta hoàn toàn không thể tin nổi.
“Công ty sinh vật Thần Châu kia có thể trở thành công ty có giá trị thị trường hơn 100 tỷ trong tương lai á?”
Ông chủ Kim chỉ bán nó với giá 300 triệu thôi mà!
300 triệu, mua một công ty hơn 100 tỷ trong tương lai, đây là vận may gì chứ!
Vương Kiều Kiều không nhìn được mà quay người nhìn thoáng qua, đôi mắt đẹp mở to, tâm thần cực kỳ rung động, đến khi cô ta thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, thì vẫn có chút hoảng hốt.
Lúc này, trong sân bóng, đám người Giang thiếu gia cũng cực kỳ chấn động.
“Anh Diệp, anh nói. . . đều là thật sao?”
Ban nãy, bọn họ còn nghĩ rằng anh Diệp vì mặt mũi nên mới nói như vậy, nhưng mà bây giờ xem ra thì không phải rồi, bọn họ lên mạng tìm hiểu một chút, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều tin tức về công ty sinh vật Thần Châu, mà toàn là tin mới hôm nay vừa đăng.