Lạch cạch!
Chân ngọc rơi xuống sàn nhà, nàng đứng lên đi đến bên cửa số, để ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, rồi hít sâu một hơi.
Phù!
Đây là một khu biệt thự nằm trên một ngọn núi ở vùng ngoại thành Đế Kinh.
Phong cảnh núi rừng ở xung quanh rất mê người.
Giá cả tự nhiên cũng không rẻ, vì mua căn biệt thự này nên nàng cũng sắp hết tiền.
Những năm này nàng có thu nhập rất cao, nhưng cũng không để dành được bao nhiêu, khi trở về còn phải mua nhà, mua xe . . . cho nên cũng không còn bao nhiêu.
Đường Nguyệt Dao cười khổ: “Giá nhà ở Đế Kinh. . . quá đắt!”
“Luyện tập một chút trước đi, lát nữa lại đi xin việc vậy, hình như Hoa Thiên An Phòng kia cũng không tệ lắm, nghe nói lương bổng cũng khá cao!” Đường Nguyệt Dao ngắm phong cảnh một lúc thì quay người đi về phía một gian phòng, sau đó ngồi xuống bắt đầu minh tưởng. (?)
(không hiểu minh tưởng ở đây là gì, tu luyện ma pháp hay là tu tiên à? Nhưng chắc không phải đâu )
Sau đó, chính là huấn luyện sức mạnh.
Sau khi luyện tập xong, Đường Nguyệt Dao vọt vào nhà tắm.
“Thôi bỏ, không quấn nữa!”
Sau khi khô người thì nàng cầm một cuốn vải trắng qua, vốn còn định quấn vài vòng trước ngực, nhưng khi nghĩ ngợi thì nàng vẫn bỏ xuống, trước kia bởi vì quy mô quá lớn, ảnh hưởng đến hành động của nàng nên nàng đành phải quấn vào, nhưng bây giờ nàng đã về nhà dưỡng lão, cho nên cũng không cần làm như vậy nữa.
Đường Nguyệt Dao chòn một bộ đồ lót màu đen, rồi mặc một bộ âu phục kiểu nữ màu đen vừa mua, khí chất của nàng lập tức trở nên hiên ngang.
“A! Còn thiếu kính râm!”
Đường Nguyệt Dao nghĩ nghĩ rồi đeo một chiếc kính râ mleen, vừa soi gương vừa gật đầu hài lòng.
Mặc dù nàng về dưỡng lão, nhưng khí chất vẫn không nên thay đổi, dù sao với bản lãnh của nàng, thì thấp nhất cũng sẽ làm vệ sĩ cho người nổi tiếng, cho nên nhất định phải có hình tượng chuyên nghiệp để khách hàng hài lòng.
“Ngon lành rồi!”
Đường Nguyệt Dao cầm túi và điện thoại di động, sau đó lái chiếc xe vừa mua vào trong thành phố.
Một lúc sau, Đường Nguyệt Dao đã đến tòa nhà Hoa Thiên, nàng xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn lên, rồi khẽ gật đầu: “Rất khí thế đấy!”
Ngày xưa, Hoa quốc đã đi nhầm đường trên lĩnh vực bảo vệ và an ninh, nhưng mấy năm gần đây, thì vẫn xuất hiện không ít công ty lớn, Hoa Thiên An Phòng cũng rất nổi tiếng, bọn họ đã phát triển ra quốc tế, còn mở rất nhiều công ty con ở nhiều quốc gia.
Khi Đường Nguyệt Dao đi vào, nàng biểu lộ thân phận thì có một quản lý đi ra đón nàng.
“Đường tiểu thư!”
“Đường tiểu thư từng làm việc ở công ty Lôi Thần à? Vậy thì đúng là rất lợi hại! Chẳng qua là, chúng ta vẫn phải làm vài bài khảo sát, chúng tôi sẽ dựa vào thành tích khảo sát để bình xét cấp bậc cho cô, đẳng cấp khác biệt thì đãi ngộ cũng khác biệt.”
“Đường tiểu thư, mời đi bên này!”
Vị quản lý kia giới thiệu một phen, rồi dẫn Đường Nguyệt Dao đến nơi khảo sát.
Đối với nàng mà nói, thì những thứ này cực kỳ đơn giản.
Sau khi khảo sát xong, Đường Nguyệt Dao ngồi chờ trong một phòng họp, một lúc lâu sau thì người quản lý kia mới quay lại, mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, chúc mừng cô đã thuận lợi thông qua khát sát của chúng tôi, cô được bình xét là đắng cấp cao nhất, hôm nay đúng lúc ông chủ của chúng tôi cũng ở đây, ngài ấy nói rằng cần một ít nhân viên ưu tú, cho nên tôi đã đề cử Đường tiểu thư cô!”
Đường Nguyệt Dao kinh ngạc nói: “Ông chủ của mấy người?”
Nàng khẽ gật đầu, cảm thấy không tệ lắm.
Hoa Thiên An Phòng là một tập đoàn lớn, nên tất nhiên thân phận của ông chủ cũng không tầm thường, mà nàng làm vệ sĩ cho một nhân vật như vậy thì cũng không tệ lắm.
“Đúng! Tôi dẫn cô qua bên đó nhé!”
Người quản lý kia mỉm cười, rồi dẫn Đường Nguyệt Dao đi lên tầng cao nhất.
Khi đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, người quản lý kia nghiêng người, rồi ra hiệu mời vào. “Đường tiểu thư, mời vào!”
“Được!” Đường Nguyệt Dao gật đầu, rồi cất bước đi vào, ánh mắt nàng quét qua bốn phía, sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng thì nàng lại ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp của nàng rơi vào trên gương mặt vô cùng đẹp trai kia.
Đường Nguyệt Dao chỉ run lên trong chớp mắt thì đã hồi thần lại.
Người này, cũng quá đẹp trai rồi!
Trong nội tâm nàng âm thầm kinh ngạc, rồi nghĩ rằng, chắc đây là ngôi sao hay minh tinh thần tượng gì đó rồi.
Sau đó, nàng lại hơi giật mình khi chú ý thấy hai đứa bé sơ sinh trong chiếc xe đẩy bên cạnh người này.
Đường Nguyệt Dao cấp tốc thu hồi tinh thần, rồi nhìn về phía người đàn ông trung niên ở một bên.
“Ông chủ!”
“Đường tiểu thư!” Ngô Diệu Long đứng dậy nghênh đón, rồi nhiệt tình cười nói: “Hoan nghênh cô gia nhập Hoa Thiên An Phòng! Tôi đã xem thành tích của cô rồi, vô cũng xuất sắc! Rất hoàn mỹ!”
Đường Nguyệt Dao bắt tay với Ngô Diệu Long rồi mỉm cười nói: “Quá khen rồi!”
Đối với nàng mà nói thì đó chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, nàng còn cố ý giấu nghề, chứ không muốn thể hiện toàn bộ năng lực của mình.