“Thôi bỏ đi, ký cũng ký rồi, cứ làm một thời gian đã! Kiếm tiền quan trọng hơn!” Đường Nguyệt Dao thì thào một tiếng, rồi thở dài bất đắc dĩ.
Đều là do cuộc sống bức bách mà!
Đường đường là một Truyền Kỳ như nàng, thế mà vẫn không thể không cúi đầu trước cuộc sống!
“Công ty sinh vật Thần Châu . . .!”
Một lúc sau, khi người đã đến đông đủ, thì Diệp Mặc dẫn mọi người đến công ty sinh vật Thần Châu.
Trên đường đi, Đường Nguyệt Dao còn dùng điện thoại để tìm hiểu về công ty này một chút, thì nàng không khỏi hơi kinh ngạc.
Hình như công ty này mới thành lập được năm năm, lúc trước thì liên tục truyền ra tin tức sắp phá sản, nhưng ngay hôm qua, lại bỗng nhiên tuyên bố đã nghiên cứu thành công một loại thuốc mới có thể áp dụng trong lĩnh vực ung thư, cho nên đã tạo thành oanh động không nhỏ.
“Ánh mắt của người này cũng không tệ lắm nhỉ!” Đường Nguyệt Dao nói thầm một câu, ánh mắt còn nhìn lướt qua bóng người ngồi ở ghế trước.
Sau đó, nàng lại lắc đầu, lộ ra vài phần khinh thường.
“Không, chỉ là may mắn mà thôi!”
Thường thì loại công tử ca này chẳng có bản lãnh gì cả, nàng cũng đã gặp rất nhiều loại người này ở nước ngoài, cũng gặp rất nhiều công tử ca ở trong nước đi ra nước ngoài du học, đa số đều là loại người chẳng ra gì.
Một lát sau, mọi người đã đến mục đích, Đường Nguyệt Dao cũng bước xuống xe theo mọi người, nàng đi lòng vòng một lúc, còn đi gặp tổng giám đốc của công ty này là tiến sĩ Lâm Ích Phi, để thương lượng một số chi tiết của công tác an ninh sau này.
“Hình như công việc này cũng không tệ lắm!”
Sau khi ra ngoài, Lâm Ích Phi không khỏi cảm khái một câu, ít việc mà lại nhiều tiền, đúng là tốt hơn công việc cũ của nàng.
Sau đó, Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, mặt đỏ ửng vì cảm thấy e lệ. “Đường Nguyệt Dao ơi Đường Nguyệt Dao, sao mày lại có thể đọa lạc như vậy chứ? Sao có thể làm công việc này mãi được, nhất định chỉ làm một thời gian ngắn thôi, sau này vẫn phải đổi công việc khác.”
Cho dù nàng muốn dưỡng lão, nhưng cũng không thể làm bảo vệ để kiếm sống được!
Như vậy. . . thật sự rất mất thể diện!
“Cô về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc!” Trở lại Hoa Thiên An Phòng, Diệp Mặc nói với Đường Nguyệt Dao vài câu rồi mang hai đứa bé rời đi.
Đường Nguyệt Dao nhìn Diệp Mặc đi xa, thì khẽ hừ một tiếng, nàng cảm thấy hơi khó chíu.
“Hừ! Tên này thật là!”
Tất cả đều tại tên này, nếu như không phải do anh ta, thì mình cũng sẽ không phải làm đội trưởng đội bảo vệ này!
Đường Nguyệt Dao oán thầm vài câu rồi mới quay người rời đi.
......
Diệp Mặc về đến nhà thì đã là bốn giờ chiều.
Hắn thu thập một chút rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Sáu giờ hơn, hai người Tô Ngọc Tình mới trở về.
Ăn cơm xong, Diệp Mặc vẫn đi mở live stream như mọi hôm, mãi đến 11 giờ hơn hắn mới kết thúc.
Sau đó, Diệp Mặc cầm điện thoại di động lên xem một chút.
“Lại có người muốn thêm bạn?”
Khi thấy một tiêu chi đỏ tươi dưới cột bạn bè thì Diệp Mặc ấn vào xem một chút, sau đó hắn định tiện tay xóa luôn.
Bởi vì thường xuyên có người kết bạn với hắn, nhưng cơ bản thì hắn đều từ chối.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Mặc hơi giật mình khi nhìn thấy tin tức ghi chú.
“Mình là Lý Nhã Kỳ!”
Ánh mắt của Diệp Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Là cô ấy sao?”
Diệp Mặc có ấn tượng rất sâu với Lý Nhã Kỳ này, người này là bạn học thời cấp ba của hắn, hai người từng ngồi cùng bạn, quan hệ cũng khá thân thiết.
Thật ra thì Diệp Mặc cũng không nhớ đám bạn học cấp ba của mình lắm, còn mấy người Phó Tư Vi, Uông Hạo Dương và Chu Dũng thì đều ở thành phố H, thỉnh thoảng cũng tình cờ gặp mặt, cho nên hiện giờ mới có chút liên lạc.
Bằng không thì hắn cũng chẳng nhớ nổi.
Thật ra thì quan hệ của hắn và mấy người Phó Tư Vi hồi còn đi học cũng không tốt đẹp lắm, hồi đó, hắn không thích nói chuyện, nên cũng không có nhiều bạn lắm, đám học sinh có gia cảnh tốt như Uông Hạo Dương được hoan nghênh hơn hắn nhiều lắm.
Nhưng mà Lý Nhã Kỳ này thì khác, hai người từng ngồi cùng bàn, cho nên quan hệ rất tốt.
Khác với hắn, điều kiện gia đình của Lý Nhã Kỳ rất tốt, trong nhà cô ấy cũng khá có tiền giống như Uông Hạo Dương.
“Sao cô ấy biết Wechat của mình nhỉ?” Diệp Mặc hơi cay mày, hắn cảm thấy hơi khó hiểu.
Hầu như đám bạn học cấp ba đều không liên lạc với nhau, trước kia còn có một nhóm chat, nhưng bây giờ cũng đã mất, mọi người đều đường ai nấy đi, mỗi người sống cuộc sống của mình.
Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút rồi xác nhận thêm bạn.
Một lát sau, đối phương đã gửi tin nhắn đến: “Diệp Mặc, đã lâu không gặp!”
Diệp Mặc trở lời: “Đúng vậy nhỉ! Rất lâu không gặp! Sao bà biết . . .”
Đối phương trả lời: “Mấy hôm trước tôi về nhà thì đi thăm thầy Từ, thầy Từ đã nhắc đến một số chuyện của ông, cho nên tôi mới tìm kiếm dãy số Wechat ngày xưa của ông, tôi cũng không ngờ ông vẫn dùng Wechat cũ, cho nên mới có thể thêm bạn.”