Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 784 - Chương 784: Vương Kiều Kiều: Anh Ta Sắp Ngã Sấp Mặt Rồi!

Chương 784: Vương Kiều Kiều: Anh ta sắp ngã sấp mặt rồi! Chương 784: Vương Kiều Kiều: Anh ta sắp ngã sấp mặt rồi!

Vương Kiều Kiều mặc một bộ đồng phục y tá vào.

Bộ quần áo này hơi ngắn, váy chỉ qua mông một chút, để lộ ra đôi chân thon dài đẹp kia, nếu váy ngắn hơn một chút thì đã có thể lộ ra những phong cảnh mê người rồi.

Sau đó, Vương Kiều Kiều lại ngồi xuống, chậm rãi đi đôi tất lưới vào.

Lại đeo một chiếc vòng cổ giống như vòng cổ dành cho chó, rồi giẫm lên một đôi giày cao gót 10 cm.

Một lát sau, đám oanh oanh yến yến kia cũng đi ra, bọn họ liếc mắt nhìn Vương Kiều Kiều một chút rồi ghen tỵ, hoặc là hâm mộ nói: “Kiều Kiều, dáng người của cô quá đẹp rồi!”

“Trước kia người ta cũng là ngôi sao lớn mà!”

Vương Kiều Kiều nghe thấy hai chữ ngôi sao thì nội tâm lại đau nhói lên, mỗi lần nghĩ đến chuyện xảy ra hôm đó, thì cô ta đều cực kỳ hối hận.

“Đi thôi!”

Vương Kiều Kiều cũng lười nhiều lời, cô ta chờ đám người này mặc đồ xong thì đi ra ngoài, “Lát nữa nhớ phải ra sức một chút, ông chủ Kim mà vui vẻ thì sẽ không thiếu tiền đâu, ông chủ Kim chính là một người rất hào phóng!” Vương Kiều Kiều vừa đi vừa dặn dò.

Khi đến trước cửa, cô ta liền lộ ra nụ cười nhiệt tình, rồi mới đẩy cửa vào.

Vương Kiều Kiều dùng giọng nói mị hoặc đến tận xương nói: “Ông chủ Kim!”

Nhưng ngay sau đó, lại không có ai đáp lời.

Vương Kiều Kiều định thần nhìn qua thì hơi sững sờ, cô ta nhìn thấy ông chủ Kim đang choàng khăn tắm ngồi trên ghế sa lon, trên tay còn cầm điện thoại di động, hình như đang nghe điện thoại, nhưng mà khuôn mặt của ông ta lại tái nhợt dị thường, thậm chí còn có vài phần dữ tợn.

“Đây là. . .” Vương Kiều Kiều nhất thời ngẩn ngơ và mờ mịt.

Đây là thế nào?

Có chuyện gì mà ông chủ Kim lại tức giận như vậy?

Đám oanh yến đằng sau cũng nhận không đúng, bọn họ lập tức im lặng, trên mặt cũng lộ ra vài phần lo lắng bất an.

Bình thường thì ông chủ Kim rất tốt, luôn cười ha ha, nhưng một khi ông ta cáu giận thì sẽ rất đáng sợ.

Một lát sau, Kim Bảo Quý để điện thoại di động xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Mẹ nó!”

Rầm!

Ông ta cầm điện thoại di động một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nên đã ném mạnh ra ngoài.

“Thế mà họ Trầm này lại dám bảo mình biết điều một chút, không nên trêu chọc thằng ranh kia, còn nói cái gì mà mình căn bản không thể trêu vào thằng ranh đó! Mẹ nó! Tao nhổ vào! Thằng chó đó là cái chim gì! Dám cảnh cáo tao! Tưởng rằng Kim Bảo Quý tao ăn chay à?”

“Còn cả thằng ranh con chó má kia nữa, chẳng phải chỉ là hơi may mắn một chút sao! Có gì đặc biệt hơn người chứ, lúc trước thua lỗ nhiều như vậy, thì còn không phải là thằng ngu phá của sao!”

Kim Bảo Quý cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi lại hung hăng đập mạnh ra ngoài.

Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mảnh vỡ bắn tung tóe, mấy người Vương Kiều Kiều lập tức kêu lên vài tiếng sợ hãi, rồi trốn về phía sau.

Kim Bảo Quý ngước mắt lên xem, hơi không kiên nhẫn quát lên: “Mau cút! Cút đi!”

Ông ta đang nổi nóng nên cũng không có tâm trạng gì, mà chỉ muốn đập phá một trận để phát tiết lửa giận trong lòng.

Mấy ngày nay, thường xuyên có người mang chuyện Công ty sinh vật Thần Châu để nhạo báng ông ta, giễu cợt ông ta, khiến cho ông ta đã nín một bụng lửa giận rồi, bây giờ họ Trầm lại còn gọi điện thoại đến, khiến cho lửa giận của ông ta đã không đè nén được nữa rồi.

Vương Kiều Kiều đứng ở cửa hơi giật mình.

“Lại là anh ta!”

Chính là tên họ Diệp kia!

Lần trước, cũng vì tên này mà ông chủ Kim mới nổi giận thất thố.

Vương Kiều Kiều vừa nghĩ đến gương mặt đẹp trai không thể hình dung kia thì vô thức mà liếm môi đỏ, trong lòng cũng hơi rạo rực, một gương mặt như vậy, hoàn toàn có thể khiến cho người ta mê muội.

Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ chẳng thèm ngó tới mình của tên kia thì cô ta lại dựng mày lên vì tức giận.

Vương Kiều Kiều khẽ cắn môi đỏ, nói rất nhỏ: “Tại sao tên khốn này lại may mắn thế nhỉ!”

Ông chủ Kim vốn định làm thịt tên coi tiền như rác kia, bán một công ty sắp phá sản với cái giá 300 triệu, còn làm thịt thêm 50 triệu, cô ta còn vì thế mà vui vẻ một trận, cảm thấy tên kia thật sự là quá ngu.

Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày trôi qua, mà Công ty sinh vật Thần Châu bán với giá 300 triệu kia đã biến thành một công ty có giá 10 tỷ, thậm chí sau này còn có thể trở thành cấp bấc 100 tỷ, biến hóa to lớn như vậy khiến cho cô ta triệt để mờ mịt.

Vài ngày trôi qua mà cô ta vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Vương Kiều Kiều nghe thấy những âm thanh đập phá trong phòng thì vội vàng lùi ra sau, đóng cửa lại.

“Đi thôi!”

Cô ta đứng ở cửa nghe những tiếng đổ vỡ và âm thanh gào thét phẫn nộ, chửi rủa của ông chủ Kim ở trong phòng thì hơi nhướn mày lên, đôi môi đỏ nở nang vũ mị hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười như kiểu cười trên nỗi đau của người khác.

“Chắc tên kia sắp sửa ngã sấp mặt rồi!”

Đúng thật là đáy lòng cô ta hơi nghĩ đến tên họ Diệp kia, có lúc cũng sẽ ảo tưởng một lát, nhưng chính vì nguyên nhân đó nên cô ta mới hận, hận tên kia chẳng thèm ngó đến mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một chút.

Vương Kiều Kiều rất hiểu tính tình ông chủ Kim, chắc chắn ông ta sẽ không nuốt trôi cơn giận này dễ dàng như vậy đâu, khẳng định ông ta sẽ nghĩ biện pháp để dạy dỗ họ Diệp kia.

Mà chỉ họ Diệp kia không may, thì cô ta sẽ vui vẻ.

“Đi đi, đi thôi!”

Khi Vương Kiều Kiều nghe thấy tiếng đồ đạc đập vào cửa thì quay người bảo đám oanh yến rời đi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ xui xẻo của họ Diệp kia thì tâm trạng của cô ta lại trở nên sung sướng hơn, gương mặt diễm lệ cũng lộ ra vẻ phong tao vũ mị hơn.

Bình Luận (0)
Comment