Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 785 - Chương 785: Tô Ngọc Tình: Bọn Nhỏ Lớn Hơn Nhiều Rồi!

Chương 785: Tô Ngọc Tình: Bọn nhỏ lớn hơn nhiều rồi! Chương 785: Tô Ngọc Tình: Bọn nhỏ lớn hơn nhiều rồi!

Hơn chín giờ đoàn người mới rời khỏi nhà hàng.

Diệp Mặc dẫn đầu đi đến ven đường, một lát sau thì Uber của hắn đã đến.

Hắn quay người mỉm cười chào đám người Lý Nhã Kỳ.

“Tôi . . . đi trước nhé!”

Mấy người kia đứng tại chỗ, thần sắc hoảng hốt giống như chưa thoát khỏi cơn chấn động đến cực hạn kia vậy.

Cuối cùng Lý Nhã Kỳ cũng hơi tỉnh táo lại, vội vàng mỉm cười chào, nụ cười lại có vẻ hơi co quắp và khẩn trương.

“A! Được! Đi thong thả!”

Đối với cô mà nói thì tất cả những chuyện vừa xảy ra quá mức rung động!

Tất cả những gì thầy Từ nói đều là thật.

Với lại, dường như thân phận của Diệp Mặc còn kinh khủng hơn, và khó tin hơn những gì thầy Từ đã nói nhiều.

Trong tay cầm 100 tỷ tiền mặt, đến cả một người đầu tư hàng đầu như ông chủ Trầm cũng phải khách khách khí khí, vậy thì thân phận và địa vị phải kinh khủng đến mức cô không thể nào tưởng tượng nổi!

Lý Nhã Kỳ nhìn người thanh niên chói mắt ở phía trước, thì không thể nào khiến cho người này và người thiếu niên trong ấn tượng của mình chồng lên nhau!

Thời điểm đó, Diệp Mặc rất ngây ngơ, đến cả nói chuyện cũng hay ngại ngùng, nhưng bây giờ thì sao, đã có thể cười cười nói nói, ứng đáp thong dong với một nhân vật như ông chủ Trầm rồi.

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô hơi ảm đạm xuống.

Năm đó, cô cũng hơi thinh thích Diệp Mặc, nhưng bây giờ, thì Diệp Mặc đâu còn có thể coi trọng cô chứ! Cũng chỉ có cô gái xinh đẹp như Tô Thiên Hậu mới có thể xứng với Diệp Mặc mà thôi!

Khi cô nhớ đến mình còn vừa coi nhẹ Diệp Mặc thì nội tâm lại thấy hơi hổ thẹn.

Trong lúc nhất thời, Lý Nhã Kỳ cắn nhẹ bờ môi đỏ, nỗi lòng dâng trào cuồn cuộn, vô cùng phức tạp.

Cao Vũ ở một bên cũng mỉm cười, mặt mũi anh ta tràn đầy nhiệt tình và lấy lòng: “Đi thong thả!”

“Đi đây!”

Diệp Mặc lại khoát tay chặn lại, rồi đi về phía xe.

Đến khi chiếc xe đi xa, mấy người bọn họ mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Tiếp theo, chính là cười gượng.

Khi vừa gặp mặt thì bọn họ còn cảm thấy Diệp Mặc đang khoác lác, chứ không phải người giàu có gì! Nào ngờ, thân phận của Diệp Mặc còn kinh khủng hơn những gì thầy Từ nói nhiều, kinh khủng đến mức khiến cho bọn họ hơi sợ hãi và e ngại.

Bọn họ còn không dám thở mạnh ở trước mặt Diệp Mặc ý chứ.

Bọn họ thì tính là gì chứ! Không thấy nhân vật lớn như Trầm Đông Bằng cũng phải nhiệt tình, cung duy khi ở trước mặt Diệp Mặc sao! Hôm nay Diệp Mặc có thể đến đây gặp bọn họ đã là cho bọn họ thể diện vô cùng lớn rồi.

“Trước kia sao mình không nhìn ra nhỉ. . .”

“Đúng vậy nhỉ!”

Mấy người Vu Lượng lắc đầu, không ngừng cảm khái.

Hứa Nam Nam nhìn về phía Lý Nhã Kỳ, nhỏ giọng nói: “Nhã Kỳ, bạn có quan hệ thân thiết với Diệp Mặc đúng không! Sau này phải giữ gìn mối quan hệ này đấy!”

Mấy người bọn họ thì không có quan hệ tốt với Diệp Mặc như vậy, cho nên cũng không dám bấu víu vào!

Chỉ có Nhã Kỳ mới có cơ hội này.

“Trước kia thì đúng, nhưng bây giờ thì không phải rồi!”

Lý Nhã Kỳ ngịch ngớm mấy sợi tóc rủ xuống bên mắt, lắc đầu cười gượng: “Tư Vi. . . bây giờ Tư Vi mới là người thân thiết nhất với Diệp Mặc!”

“Hoa khôi Phó à!”

Mấy người Vu Lượng kêu nhỏ một tiếng, tiếp theo thì lộ ra vẻ hâm mộ mãnh liệt.

“Đi thôi!”

Đoàn người hàn huyên một lúc rồi đường ai nấy đi, Lý Nhã Kỳ mang theo bạn trai đang hơi hưng phấn của mình lên xe rời đi.

Diệp Mặc về đến nhà đã mười rưỡi.

Tô Ngọc Tình mở cửa cho hắn.

Nàng vừa mới tắm xong, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ mỏng manh, căn bản không che nổi những đường cong uyển chuyển ngạo nghễ kia, đáng nhẽ ra hai sợi dây trên vai phải trễ xuống, dán sát vào da thịt, nhưng giờ phút này lại bị kéo căng thành một đường chéo thẳng tắp.

Đường cong kia quả thật quá kinh người.

Tô Ngọc Tình đi qua giúp Diệp Mặc cởi áo khoác.

“Anh uống nhiều không?”

Mùi thơm cơ thể ngào ngạt và mùi sữa tắm trên người nàng hết sức dễ ngửi.

Diệp Mặc mỉm cười nói: “Không nhiều!”

Dương Mạn Ny trong phòng khách nói với ra với vẻ trêu ghẹo: “Diệp Mặc! Bạn học cũ có xinh không?”

Diệp Mặc nhìn qua một cái rồi cười nói: “Người ta còn dẫn cả bạn trai đến kìa!”

Dương Mạn Ny lập tức cười khanh khách, cơ thể nở nang và mềm mại của cô hơi run lên, tạo nên một vài gợn sóng nhỏ, sau đó lại hơi hâm mộ nói: “Tuổi trẻ thật tốt! Còn có cả bạn đại học, bạn cấp ba. . .Đám bạn học đó của tôi cũng không biết đi nơi nào rồi.”

Tô Ngọc Tình đi qua, cười nói: “Chị Mạn Ny, chị cũng không già mà!”

Dương Mạn Ny lắc đầu, nói: “Ít nhất. . . cũng không thể so sánh với hai người được!”

“Bọn nhỏ ngủ rồi à?”

“Vâng! Vừa tắm xong thì ngủ luôn!”

“Vậy. . . anh đi thu thập một chút, xem còn gì cần mang về không!” Diệp Mặc nói xong thì chạy lên tầng trên.

Ngày mai, hắn sẽ trở về thành phố H.

Diệp Mặc vốn định một hai hôm nữa với về, nhưng Ngọc Tình nói mấy hôm nay không có việc gì, cho nên mới về sớm hơn vài hôm, dù sao, lâu rồi Ngọc Tình cũng chưa về bên đó.

Sáng nay hắn đã chạy qua mấy tập đoàn rồi, còn chạy qua bên nhà hàng Nhã Yến để gặp Tần tiểu thư nữa, cho nên bên này cũng không còn việc gì.

Bình Luận (0)
Comment