Dương Mạn Ny cũng đứng dậy, “Chị cũng phải đi sắp xếp hành lý đây!”
Dù sao cô cũng không có chuyện gì, nên chuẩn bị đi qua thành phố H chơi với bọn họ, vé máy bay cũng đã đặt rồi.
Mãi đến hai ba giờ sáng thì mấy người mới đi ngủ.
10 giờ sáng, hai cô gái mới tỉnh dậy, ăn cơm xong thì thu thập một chút, sau đó cùng nhau đi đến sân bay.
Ba giờ chiều, bọn họ đã đứng trước cửa biệt thự Hồ Phỉ Thúy.
Tô Ngọc Tình nhảy xuống xe, nàng liếc mắt nhìn về phía cửa thì không khỏi cảm khái một câu: “Rốt cuộc. . . cũng trở về rồi!”
Sau khi ăn tết xong thì nàng vẫn luôn ở Đế Kinh chứ chưa trở về đây, có những lúc nàng phải rời khỏi Đế Kinh để làm việc thì cũng là bay đến những thành thị khác, cho nên đã mấy tháng rồi nàng chưa trở về ngôi nhà này.
Dương Mạn Ny cũng xuống xe, “Cũng khá lâu rồi nhỉ!”
Trước đó, cô cũng ở đây một đoạn thời gian, nhưng cuối năm ngoái thì đã về nhà.
Dương Mạn Ny vừa vào cửa thì đưa tay quệt một cái, nói: “Diệp Mặc, bao lâu rồi anh không về đây! Cả nhà đều tích một lớp bụi rồi này!”
“Khá lâu rồi!” Diệp Mặc xách hành lý đi theo Ngọc Tình.
Hầu như hắn toàn ở phòng làm việc, cho nên cũng lười về đây.
“Mấy bức tranh gia đình cũng có bụi bám rồi!”
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi vào phòng khách, nàng rin bức tranh gia đình một lúc lâu, rồi lại cúi đầu nhìn hai đứa bé ở trong ngực, sau đó lại nhếch miệng cười rực rỡ, bọn nhỏ đã lớn hơn nhiều rồi!
“Anh mau cầm chổi và khăn lại đây, chờ khi nào rảnh thì mình lại vẽ thêm một bức tranh nữa đi, bọn nhỏ cũng lớn hơn rồi, chúng ta cũng nên đổi bức tranh khác rồi.” Tô Ngọc Tình nói xong thì đặt hai đứa bé xuống nôi, rồi bắt đầu quét dọn với Diệp Mặc.
Hơn sáu giờ tối.
Một chiếc Lamborghini Urus dừng lại trước của biệt thự nhà họ Tô.
Cha Tô va Mẹ Tô đã đứng chờ ở cửa.
“Về rồi à! Để mẹ xem nào!” Tô Ngọc Tình vừa ôm hai đứa bé xuống xe thì Mẹ Tô đã tiến lên, kéo nàng qua rồi tỉ mỉ dò xét một phen, mặt mũi bà tràn đầy vẻ vui mừng, rồi lại gật đầu không ngừng, cười đến không ngậm được miệng, nói liên tục: “Tốt, tốt lắm! Không gầy chút nào! Khí sắc còn rất tốt nữa!”
Tô Ngọc Tình bật cười nói: “Mẹ! Con làm sao có thể gầy được chứ!”
Chỉ bằng tài nghệ của Diệp Mặc, thì nàng không béo đã là khá lắm rồi.
“Ha ha!” Mẹ Tô nhất thời cười to, bà nhìn con gái mình một lúc rồi mới đưa ánh mắt về phía Dương Mạn Ny vừa bước xuống xe, nhiệt tình nói: “Mạn Ny cũng đến à!”
Bà cũng rất thân với người đại diện này của con gái, Mạn Ny cũng là bạn thân của con gái bà, trước kia cũng đã đến nhà ăn cơm rất nhiều lần.
Dương Mạn Ny cười nhiệt tình, rồi chào hỏi: “Chào dì!”
Mẹ Tô cười nói: “Mau vào nhà thôi!”
Lúc này, Diệp Mặc mới bước xuống xe, hắn chạy ra mở cốp sau để lấy mấy túi quà.
Cha Tô hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị và cứng rắn, quở trách: ”Sao lại còn mang quà nữa!”
Diệp Mặc cười nói: “Ngọc Tình nói rằng muốn mua một ít, cho nên con mới mua!”
“Sau này, muốn đến thì đến, đừng mua gì nữa! Thật là, mọi người đều là người nhà cả mà!” Cha Tô bắt đầu nói liên miên lải nhải, rồi giúp đỡ xách mấy túi quà vào nhà.
Tô Trạch Phong cũng ở nhà, vợ anh ta đang trông hai đứa con ở bên trong, anh ta nghe thấy âm thanh bên ngoài thì đi ra, nhiệt tình hô lên: “Tiểu Mặc!”
Hiện giờ, anh ta không có chút ý kiến nào với người em rể này, cũng không dám có ý kiến.
Lần trước anh ta còn muốn để cho cậu em rể này mở rộng tầm mắt, cho nên mới dẫn nó đi tham gia bữa tiệc rượu, kết quả là anh ta phát hiện, người ta còn quen biết cả Sếp Đinh kia, thần thông quảng đại vượt xa những gì anh ta có thể tưởng tượng.
Bây giờ, anh ta nhìn thấy cậu em rể này thì vẫn còn hơi kính sợ, ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng.
Diệp Mặc vào nhà, chào hỏi, sau đó đi theo Cha Tô vào nhà bếp.
Mẹ Tô thì kéo con gái đi vào một gian phòng, hai người trò chuyện rất lâu.
“Con gái này. . .”
“Sửa lại à! Sửa cũng tốt, mỗi đứa theo họ một người cũng được!”
“Số tiền đó trả chưa? Được được! Tiểu Mặc. . . lại mua công ty? Bao nhiêu tiền thế?”
Trò chuyện hơn nửa tiếng thì hai người mới ra khỏi phòng.
“Lại mua công ty? Kinh doanh cái gì?”
Mọi người hàn huyên được một lúc, Tô Trạch Phong nghe xong thì ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không quá kinh ngạc, anh ta cũng không biết người em rể này bây giờ có bao nhiêu tiền, còn mua cả tập đoàn y tế Nhân Hoa, thì mua thêm một cái công ty khác cũng không có gì kỳ lạ.
“Chế dược(làm thuốc)!” Tô Ngọc Tình nói: “Hình như gọi là cái gì. . . Thần Châu ý, lần trước Diệp Mắc nói với em là công ty kinh doanh không tốt lớn, hình như sắp phá sản, cho nên anh ấy đã mua lại với giá rẻ!”
“Thần Châu?”
Sau khi nghe xong thì Tô Trạch Phong cau mày lại, anh ta cảm thấy cái tên này khá quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.