Tô Trạch Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, bỗng nhiên anh ra giật nảy mình, bật thốt lên: “Là công ty sinh vật Thần Châu à? Chính là công ty chế dược ở Đế Kinh ý?”
Trong khi nói chuyện thì hai mắt mở to của anh ta đã tràn đầy chấn động và khó tin.
“Hình như là vậy!” Tô Ngọc Tình gật đầu, nàng cũng hơi giật mình, vì cảm thấy hơi cổ quái.
Biểu cảm của người anh ruột này của mình có hơi kỳ lạ! Chẳng lẽ. . . công ty Diệp Mặc vừa mua có vấn đề gì sao?
Mẹ Tô cũng khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi: “Trạch Phòng, sao thế?”
“Công . . . công ty . . . công ty này. . .” Tô Trạch Phong ngẩn người một lúc lâu mới hơi tỉnh táo lại, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà bếp, trong mắt đã đầy vẻ chấn động.
Một lát sau, anh ta mới thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại, rồi nói: “Thời gian gần đây, công ty này liên tục xuất hiện trên các tin tức và báo chí thương nghiệp! Chính là hai ngày trước, công ty này đã nghiên cứu phát triển thành công một loại thuốc mới, là loại thuốc mới thứ ba trong nước, cho nên đã đưa đến tiếng vang to lớn, bây giờ, toàn bộ thị trường tư bản đều đang nhìn chằm chằm vào công ty này, bọn họ còn tranh nhau muốn đầu tư vào nữa.”
Tô Ngọc Tình nghe xong thì miệng đỏ hơi há ra, nàng cảm thấy hơi ngạc nghiên.
Diệp Mặc không hề nói với nàng những thứ này, mà nàng cũng không hiểu nghiên cứu thành công loại thuốc mới thì sẽ thế nào, nhưng nghe giọng điệu của anh trai, thì có vẻ như rất khó lường.
Dương Mạn Ny đang uống trà ở bên cạnh cũng thấy hơi kinh ngạc, “Công ty này lợi hại như thế sao?”
Trước đó, khi Diệp Mặc nói với hai người thì cô chỉ nghĩ rằng đây là một công ty chế dược bình thường mà thôi.
“Nào chỉ lợi hại chứ!” Tô Trạch Phong lại gượng cười: “Nói thế này đi, chỉ cần công ty này lên sàn, thì ít nhất cũng có giá trị 100 tỷ! Còn 300 400 tỷ cũng không phải là vấn đề!”
Dương Mạn Ny ngồi đối diện nghe xong thì tay bỗng nhiên run lên, nước trà suýt nữa bắn ra ngoài.
Đôi mắt đẹp của cô bỗng nhiên trợn tròn, tràn đầy vẻ kinh hãi đến cực hạn.
Tô Ngọc Tình ở một bên cũng há hốc miệng, mãi vẫn chưa khép lại được.
Giá thị trường 100 tỷ?
Công ty đó của Diệp Mặc kinh khủng như vậy sao?
“Chuyện này. . .” Mẹ Tô nghe thấy thế cũng ngẩn ngơ, bà cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
“Vận may này. . . quả thật là vô địch!” Tô Trạch Phong lại cười khổ, nhưng trong lòng thì cực kỳ, cực kỳ hâm mộ.
Thời gian gần đây, giới thương nghiệp và rất nhiều truyền thông, báo chí đều nói về công ty sinh vật Thần Châu này, còn đào ra lần giao dịch gần đây nhất, bọn họ phát hiện, vài hôm trước khi công ty sinh vật Thần Châu thành công thì ông chủ cũ đã bán công ty này đi.
Mà người may mắn kia đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, không ai không hâm mộ người này.
Tô Ngọc Tình nghe Tô Trạch Phong giải thích một phen thì mới bừng tỉnh, nàng quay người nhìn về phía nhà bếp, rồi cười xinh đẹp nói: “Diệp Mặc. . .vẫn luôn luôn rất may mắn!”
Sau khi làm đồ ăn xong thì Diệp Mặc mang lên bàn, khi bị hỏi đến chuyện của công ty sinh vật Thần Châu thì hắn kể đơn giản cho mọi người nghe.
“Công ty sinh vật Thần Châu này cũng không tệ lắm, hôm qua tư bản Thanh Sam đã tìm con, còn đầu tư một ít tiền. . .”
Cơm nước xong xuôi, ba người ngồi chơi thêm một lúc thì mới về nhà, về đến nhà thì đã sắp 11 giờ.
Bởi vì hơi muộn, mà phòng làm việc lại hơi xa, cho nên Diệp Mặc không live stream nữa.
Vừa vào nhà, Tô Ngọc Tình đã chạy lên lầu thay quần áo, một lát sau, nàng đã thay một chiếc váy dạ hội, còn cố tình đeo vào món trang sức và châu báu sáng chói nữa.
“Anh thấy . . . bộ này có đẹp không?”
Diệp Mặc quan sát tỉ mỉ một phen rồi cười nói: “Quá đẹp!”
“Vậy em đi trang điểm một chút, anh cũng thay quần áo đi, thay cho các con luôn nhé! Chị Mạn Ny, lát nữa chị chụp ảnh giúp bọn em nhé!” Tô Ngọc Tình nói vài câu rồi lại chạy lên lầu.
Một lát sau, hai người thay quần áo xong thì ôm hai đứa bé ngồi bên cửa sổ, còn bày ra mấy tư thế khá đẹp mắt.
“Cười lên nào!”
Dương Mạn Ny giơ máy ảnh lên, nhắm vào một nhà bốn người.
“Được rồi, như thế là đẹp!”
Khi nhìn thấy cảnh một nhà bốn người này thì Dương Mạn Ny lại hơi giật mình, đáy lòng cô bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc, còn có chút cực kỳ hâm mộ nữa.
Dương Mạn Ny lại chỉ huy một chút, rồi liên tiếp chụp một đống ảnh.
“Đẹp quá!”
Dương Mạn Ny lại cầm máy ảnh lên xem thì sợ hãi than lên một tieengses, hai đứa bé càng lớn càng xinh đẹp và đáng yêu hơn, còn hay người này thì, mặc dù Ngọc Tình không có thay đổi gì quá lớn, nhưng nụ cười trên mặt lại rực rỡ và long lanh hơn vài phần so với bức tranh đang treo trên tường kia.