Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 788 - Chương 788: Quan Tuyết: Cha Mẹ?

Chương 788: Quan Tuyết: Cha mẹ? Chương 788: Quan Tuyết: Cha mẹ?

Bảy rưỡi sáng.

Quan Tuyết tỉnh dậy.

Nàng rời giường rồi chui vào nhà tắm như mọi ngày, sau khi đi ra thì nàng dùng khăn mặt lau qua cơ thể, trên gương mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy hoảng hốt và vẻ mơ mơ màng màng, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

Sau khi lau người xong thì nàng ngồi lên giường đễ thoa kem dưỡng da.

Bởi vì tâm thần hơi hoảng hốt, nên nàng đã dùng móng tay chọc vào một miệng thịt mềm mại, cho nên hơi đau.

Quan Tuyết kêu nhẹ một tiếng “Ai ui!”, rồi vội vàng xoa xoa, nhưng rất nhanh, tâm thần của nàng lại trở nên hoảng hốt, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nàng cứ mơ mơ màng màng như vậy mà thoa xong kem dưỡng da, sau đó, lại đi chọn một bộ đồ lót màu đỏ, một bộ quần áo văn phòng và một đôi tất chân, khí chất của nàng lập tức thay đổi, trở nên thành thục và lão luyện hơn nhiều.

Quan Tuyết soi gương một cái rồi lắc đầu nói: “Không ổn!”

Hôm nay, nàng phải trang điểm và ăn diện thật đẹp mới được.

Quan Tuyết ngồi xuống trước bàn trang điểm, nàng bỏ ra nửa tiếng để trang điểm vô cùng tinh xảo, lại mở hộp trang sức ra để lấy một đôi khuyên tai kim cương, sau đó lại là một sợi dây chuyền.

Quan Tuyết lại soi gương, lần này thì nàng mới hơi hơi hài lòng.

“Như vậy còn tạm được, không đến mức bị ép hoàn toàn!”

Quan Tuyết xách túi, đi giày cao gót, rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Chị Quan, sao hôm nay chị xuống muộn thế? Ngủ quên mất à?”

TIểu Hồng đã chờ ở bên dưới, khi thấy người đi ra thì cô mới xuống xe, khi nhìn kỹ một chút thì cô lại ngây dại, có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

“Chị Quan, chị. . .” Giọng nói của Tiểu Hồng còn hơi lắp bắp.

Người trước mặt mình thật sự là chị Quan sao?

Dáng vẻ long lanh và chói mắt này hoàn toàn khác với ngày bình thường, tuy rằng bình thường chị Quan cũng ăn mặc rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng cũng không đến mức này chứ, lại còn mấy món trang sức kia nữa. . .

“Chị làm sao?” Quan Tuyết nhàn nhạt trả lời, rồi trực tiếp ngồi vào xe.

Nàng hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, sau đó, nàng lại bắt đầu thất thần, đôi mày đẹp thình thoảng lại cau nhẹ, rồi sau đó lại giãn ra.

TIểu Hồng ở bên ngoài xe nhìn thấy cảnh này thì sờ sờ đầu đầy mờ mịt.

Hôm nay chị Quan làm sao thế nhỉ?

Chưa tỉnh ngủ sao?

Cũng không đúng! Hình như có tâm sự nặng nề gì đó thì phải!

Tiểu Hồng suy nghĩ một chút, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi, mà chỉ leo lên xe rồi lái đi.

Đi được một lát, TIểu Hồng mới nhớ đến bữa sáng, cô vội vàng đưa túi bánh bao bên cạnh ghế tài xế qua, “A! Chị Quan, bữa sáng của chị nè!”

“Không muốn ăn!” Quan Tuyết liếc qua, nhưng không giơ tay nhận, “Không có tâm trạng!”

Tiểu Hồng há hốc miệng đầy ngạc nhiên.

Cô càng không dám nói gì nữa, vội vàng ném túi bánh bao qua một bên rồi tập trung lái xe.

“Mình phải nghĩ đến sớm mới đúng!” Quan Tuyết đang cau mày, bỗng nhiên nàng than nhẹ một tiếng, sau đó lại cắn cắn bờ môi đỏ, vẻ mặt này, thì cực kỳ phức tạp.

Sau đó, nàng lại móc gương trang điểm ra để soi soi vài cái, rồi ngước lên hỏi Tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, em cảm thấy. . . chị như thế này. . .có xinh đẹp không?”

Tiểu Hồng lập tức nói mà không cần suy nghĩ: “Rất xinh đẹp!”

Cô cũng không hề nói lung tung, dung mạo của chị Quan còn đẹp hơn rất nhiều ngôi sao, minh tinh thần tượng kia, chỉ là. . .tuổi hơi lớn một chút, đã 32 tuổi rồi, có điều, nếu như không biết thì cũng không nhìn ra.

Da thịt của chị Quan cũng rất tốt, vừa trắng nõn vừa mềm mại, cũng không biết chị Quan bảo dưỡng thế nào mà làn còn tốt hơn cả da một cô gái trẻ như cô, còn dáng người thì vô cùng yểu điểu, chỉ là. . . mông quá to.

Chẳng qua là, như vậy thì lại càng gợi cảm hơn, mỹ lệ hơn, và phong vận thành thục mê người hơi!

Có người đàn ông nào trong công ty mà không thích nơi đó của chị Quan chứ, chỉ là. . .bọn họ không dám nói mà thôi.

Đôi môi đỏ căng mọng của Quan Tuyết hơi há ra, dường như nàng mới hỏi gì đó, nhưng lời đến miệng thì lại hơi do dự, cuối cùng thì nàng chỉ lắc đầu không nói gì nữa.

Khi đến công ty, Quan Tuyết vẫn không nói lời nào, mà chỉ đi lên lầu, rồi vào văn phòng của mình.

Sau khi ngồi xuống, nàng lại thất thần một lúc lâu.

“Thôi đừng nghĩ nữa, tập trung làm việc cho tốt đi!”

Rất lâu sau, Quan Tuyết mới lắc đầu, nàng vuốt mái tóc quăn nhẹ của mình một chút, rồi đứng dậy đi pha cho mình một ly cà phê.

Quan Tuyết thổi vài hơi rồi nhấp mấy ngụm, nàng cảm giác tâm trạng của mình thoải mái hơn nhiều, tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Nàng bật máy tính lên, bắt đầu một ngày bận rộn.

Nhưng thỉnh thoảng, nàng lại cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động, giống như đang chờ thứ gì đó.

Mười giờ hơn, điện thoại trên bàn vang lên, Quan Tuyết nghe máy, hóa ra là tiếp tân của công ty.

“Sếp Quan, có người tìm ngài!”

Quan Tuyết khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Là ai thế?”

Hiển nhiên, đây không phải người mà nàng đang đợi.

Nhân viên tiếp tân cung kính trả lời: “Họ nói là cha mẹ của ngài, còn có một người đã từng đến đây, nói là thím của ngài.”

“Cha mẹ?” Quan Tuyết sửng sốt, sau đó, đôi lông mày của nàng vặn lại.

Bình Luận (0)
Comment