Hai bờ môi đỏ nhuận ngậm chặt ống hút.
Đường Nguyệt Dao mút mạnh một hơi, ly trà sữa đã thấy đáy.
“Ngon quá!”
Nàng duỗi chiếc lưỡi hồng nhuận phơn phớt ra để liếm môi một cái, rồi nấc nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp đã lộ ra vài phần thỏa mãn.
Đường Nguyệt Dao đang ngồi bên cửa sổ trong phòng làm việc của mình.
Thời tiết tháng năm ở Đế Kinh đã có vài phần nóng nực, cho nên những con gió thổi qua cũng mang theo một chút hơi nóng.
Nhưng ly trà sữa trong tay lại mát lạnh, khi vào miệng lại càng ngọt ngào hơn, chỉ cần uống một hớp là đã thấy hết sức thoải mái rồi.
“Uống ngon thật!” Đường Nguyệt Dao lại uống một ngụm.
Nàng híp đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi gương mặt lại hiện lên ý cười.
Nàng đã trở về hơn nửa tháng, cũng làm việc ở đây được 10 ngày rồi, nàng cảm thấy, mình cũng đã hơi quen thuộc, cũng hơi thích cuộc sống bình tĩnh và an tường ở nơi đây rồi.
Thật ra thì nàng cũng không kháng cự với công việc này nữa, làm đội trưởng đội bảo vệ cũng không tệ lắm, mỗi ngày đi làm đúng giờ, xem camera, đi loanh quanh một chút, rồi chẳng còn việc gì.
Vài hôm trước, thì suýt nữa xảy ra một chút chuyện, có người trà trộn vào quấy rối, còn muốn phóng hỏa, may mà nàng kịp thời phát hiện, rồi báo cảnh sát.
Thế nhưng sau này, nàng sắp xếp vài bảo vệ kiểm tra ở cổng chính, từ đó đã không xảy ra chuyện nữa.
Những ngày gần đây, nàng rất thích gọi ship đồ ăn, các loại trà sữa, đồ ngọt, bánh kẹo. . . nàng gọi liên tục.
Nào là kem phô mai đào, kem phô mai nho. . . tất cả đều là món nàng thích.
Đường Nguyệt Dao uống xong ly trà sữa thì đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi trước cửa sổ.
Một đoạn eo thon bằng phẳng, săn chắc và trắng như tuyết nhất thời lộ ra ngoài không khí.
“Hình như uống hơi nhiều rồi, phải đi vệ sinh thôi! Sau đó lại đi lòng vòng vậy!”
Đường Nguyệt Dao quay người lại rồi đi ra ngoài.
Đi vệ sinh xong, Đường Nguyệt Dao mặc quần, kéo khóa kéo, chỉnh sửa quần áo một chút, sau khi ra ngoài thì nàng rửa tay, rồi soi gương một chút.
Nàng nhìn mình trong gương, rồi hơi cau mày lại, “Hơi. . . hơi quá hút mắt rồi!”
Quy mô này quá thu hút ánh mắt, cho dù nàng đã mặc áo kiểu hơi bó ngực, nhưng vẫn có vẻ hơi kinh người, ánh mắt của những người đàn ông kia đều vô tình hay cố ý liếc về chỗ này.
“Haiz!” Đường Nguyệt Dao chọc nhẹ vào một cái rồi không khỏi thở dài một hơi.
Đối những cô gái bình thường mà nói, thì có những đường cong kinh người như vậy là một chuyện mơ còn không được, nhưng đối với một người tập võ từ nhỏ như nàng thì đây chính là một đôi vướng víu, năm đó khi nàng trưởng thành thì đã cực kỳ buồn rầu vì chuyện này.
Sau này, nàng muốn dùng vải bọc lại để ngăn không có chúng tiếp tục phát triển, nhưng mà kết quả lại chẳng có tác dụng gì.
Đường Nguyệt Dao sửa sang lại áo rồi mới quay người đi ra ngoài, sau đó bắt đầu đi lòng vòng.
“Đội trưởng Đường!”
Rất nhiều người nhìn thấy nàng đều thì mỉm cười chào hỏi rất nhiệt tình, ánh mắt của một số người trẻ tuổi còn có chút nóng rực.
Bọn họ cũng biết cô gái xinh đẹp trẻ tuổi này chính là đội trưởng đội bảo vệ mà công ty cố ý mời đến, ban đầu họ còn cảm thấy hơi kỳ lạ, một cô gái xinh đẹp và khiêu gợi như vậy thì sao có thể làm đội trưởng đội bảo vệ được.
Nhưng vài hôm trước, chính cô gái này đã bắt được kẻ muốn phóng hỏa đốt nhà, lúc này bọn họ mới ý thức được cô gái này cũng có chút năng lực, khi đó họ mới thay đổi cái nhìn.
Đường Nguyệt Dao thỉnh thoảng lại mỉm cười đáp lại mọi người.
Tình cách của nàng hơi lạnh lùng, cũng hơi kiêu ngạo, nhưng nàng vẫn rất thông thạo chuyện khách sáo ngoài mặt như này.
Đường Nguyệt Dao lòng vòng một lúc lâu thì đi đến cổng chính, liền nghe thấy tiếng động cơ xe hơi truyền vào.
Nàng nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đang đi nhanh qua bên này, rồi dừng lại ngay cổng chính.
Đường Nguyệt Dao nhíu mày, nàng thấy hơi khó chịu.
Người nào mà lại to gan như vậy, dám đem xe chặn cổng chính!
Cộc cộc cộc!
Đường Nguyệt Dao bước nhanh qua, trầm mặt xuống, đang định mở miệng quát to, nhưng mà sau đó, chỉ thấy một người thanh niên cực kỳ đẹp trai bước xuống xe.
Đường Nguyệt Dao lập tức dừng bước lại, nàng đã thất thần trong một khoảnh khắc đó.
Ngay sau đó, nàng lại có chút hậm hực.
“Ông chủ!”
Thì ra là ông chủ đến, vậy thì mặc kệ anh ta vậy, muốn đỗ xe ở đâu thì đỗ ở đó đi!
Diệp Mặc đóng cửa xe, liếc mắt nhìn qua thì thấy người ngọc đang đứng trên cầu thang thì hơi ngẩn ra.
“Đường tiểu thư!”
Cho dù hắn thường xuyên nhìn thấy những tuyệt sắc giai nhân, tự cảm thấy ánh mắt của mình cũng rất cao, nhưng khi nhìn thấy vị Đường tiểu thư này thì vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, hắn còn cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao một cô gái như đẹp như vậy lại làm cái ngành an ninh này, năng lực lại còn mạnh hơn cả đám đàn ông nữa.