“Phải gọi là đội trưởng Đường mới đúng nhỉ!” Sắc mặt của Diệp Mặc đã khôi phục bình thường, đi qua nói: “Nghe nói mấy hôm trước, đội trưởng Đường đã lập công, giúp công ty tránh khỏi một trận tổn thất rất lớn à!”
Đường Nguyệt Dao hơi gật đầu: “Ừm!”
“Không tệ nhỉ!” Diệp Mặc cười nói: “Xem ra tôi đã chọn đúng người rồi!”
Đường Nguyệt Dao mỉm cười, phản ứng có hơi bình thản.
Nàng vẫn không để đám phú nhị đại, an nhàn sung sướng này vào mắt, thậm chí còn có chút khinh thường, nhất là người này lại còn bắt nàng đi làm công việc đội trưởng đội bảo vệ này, nên trọng bụng nàng càng khó chịu hơn.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía chiếc xe thể thao siêu cool ngầu kia, thì lại thầm hầm hư trong lòng: “Vừa nhìn đã biết chiếc xe này có giá trên trời! Đồ phá của!”
Diệp Mặc vừa đi vào vừa nói: “Đội trưởng Đường, sau này cô cũng phải làm tốt công việc bảo vệ này nhé, ngàn vạn lần đừng thư giãn quá!”
“Vâng! Ông chủ!” Đường Nguyệt Dao chỉ nhàn nhạt trả lời.
Nhưng đáy lòng nàng lại âm thầm hư một tiếng đầy khinh thường.
Cái này còn cần anh nói à!
Với bản lãnh và năng lực của nàng, làm cái công việc bảo vệ này mà còn không xong thì nàng có thể mua khối đậu hũ rồi tự sát cho nhanh!
Diệp Mặc đi được vài bước thì nghĩ đến điều gì, nên đột nhiên quay người lại hỏi: “À đúng rồi! Đội trưởng Đường, cô biết trông trẻ không? Mấy việc như kiểu cho bú hay là thay tã ý?”
“Cho . . .cho bú?”
Đường Nguyệt Dao dừng bước, đôi mắt đẹp mở to ra, tràn đầy ngạc nhiên.
Ngay sau đó, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, khuôn mặt trắng noãn đã đỏ lên.
Đường Nguyệt Dao nghiến răng một cái, trong lòng thì hơi xấu hổ.
Tên khốn khiếp này đang đùa giỡn mình!
Mình là một cô gái băng thanh ngọc khiết, còn chưa sinh con thì làm gì có sữa để cho bú chứ, anh ta biết rồi mà còn cố hỏi, chắc chắn là đùa giỡn mình!
“Vô sỉ!” Đường Nguyệt Dao âm thầm mắng một tiếng, đôi tay ngọc đã hơi nắm lại.
Diệp Mặc nhìn thấy Đường Nguyệt Dao đỏ bừng cả mặt thì liền hiểu nàng đã hiểu lầm rồi, “Chỉ là. . . pha sữa bột thôi! Sau đó cho bọn nhỏ ăn, hai đứa bé nhà tôi đã cai sữa rồi, không uống sữa mẹ!”
“A? Là như vậy sao?”
Đường Nguyệt Dao khẽ giật mình, lúng túng đáp lại một câu, sau đó khuôn mặt lại đỏ hơn mấy phần.
“Đương nhiên rồi!” Diệp Mặc cười nói: “Mấy hôm nay tôi đều phải qua bên này, nhưng mẹ của bọn nhỏ cũng rất bận rộn, cho nên tôi muốn tìm người giúp đỡ trông hai đứa bé một chút, cho nên mới hỏi cô.”
“Tôi. . . chưa từng trông trẻ con!” Đường Nguyệt Dao lắc đầu.
Nàng cảm thấy rất hoang đường, bản thân mình trở về nước làm một đội trưởng đội bảo vệ đã không hợp thói thường rồi, bây giờ lại còn bắt nàng trông trẻ nữa á?
Quá hoang đường!
Đôi tay này của nàng là để cầm súng và dao, chứ làm sao có thể cầm bình sữa!
Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó thôi thì nàng đã không thể nào chấp nhận được rồi!
Diệp Mặc hơi thất vọng nói: “Không biết à!”
Đường Nguyệt Dao âm thầm liếc mắt, nàng làm đội trưởng đội bảo vệ, chứ không bảo là bảo mẫu hay vú em, không biết trông trẻ cũng là chuyện bình thường mà!
“Tôi lại đi hỏi một chút vậy, phải tìm vài người biết trông trẻ!” Diệp Mặc cũng không hỏi nữa, mà trực tiếp đi lên văn phòng của Lâm Ích Phi ở trên lầu.
Lâm Ích Phi vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đã tức giận nói đến chuyện mấy hôm trước.
“Khẳng định là do ông chủ Kim kia làm!”
Diệp Mặc nghe xong cũng hơi gật đầu.
Tất nhiên hắn cũng đoán ra Kim Bảo Quý đã sai người làm chuyện này.
Lâm Ích Phi tức giận vỗ bàn mắng: “Người này quá vô sỉ! Chính mình bỏ qua cơ hội, thế mà bây giờ lại bắt đầu giở thủ đoạn hèn hạ đế phá rối!”
“Không cần để ý đến ông ta!” Diệp Mặc khoát tay, cười nói: “Mấy hạng mục nghiên cứu kia sao rồi? Có đột phá chưa?”
Lâm Ích Phi nhất thời cười khổ: “Có tiến triển, nhưng mà, muốn nói đột phá thì vẫn chưa có.”
Hạng mục nghiên cứu loại thuốc mới và mấy hạng mục thành công khác đều là do vị này chỉ điểm một chút, nên mới có thể tăng tốc đột phá, vị này vừa đi, thì tiến triển của mấy hạng mục còn lại vẫn chậm như cũ.
Diệp Mặc nói: “Được rồi! Lát nữa tôi sẽ đi xem một chút, mấy ngày tiếp theo tôi sẽ ở bên này, còn nữa, hạng mục mới khảo sát đến đâu rồi? Đã được duyệt chưa?”
“Nội bộ công ty có rất nhiều ý nghĩ mới, tất cả đều ở trên này!” Lâm Ích Phi lấy một phần văn kiện cho Diệp Mặc xem, tất cả đều là đơn xin nghiên cứu một số thuốc mới.
“Làm hết đi!” Diệp Mặc nhìn qua một lần, rồi trả tập văn kiện lại.
“Tất. . .tất cả sao?” Lâm Ích Phi hơi giật mình.
Nghiên cứu chế tạo một loại thuốc, coi như là thuốc phỏng chế thì cũng cần rất nhiều tiền bạc và tài nguyên, loại thuốc mới thì còn đắt hơn, ít nhất cũng phải hơn 1 tỷ, nếu như làm hết thì phải ném bao nhiêu tiền chứ? Chủ tịch Diệp đâu có nhiều tiền như vậy!
Hiện giờ, công ty đã khai thác mấy loại thuốc mới, còn một loại vẫn đang trong thời kỳ lâm sáng, còn lâu mới có thể bắt đầu thu hoạch lợi nhuận!