Diệp Mặc thầm nghĩ rồi bật cười nói: “Cũng không có nhiều đâu!”
Tuy rằng vị này cũng tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, nhưng sau khi tốt nghiệp thì lại chưa đi làm một ngày nào cả, cho nên cũng không có chút kinh nghiệm làm việc nào, đại bộ phận công việc đều không thích hợp với Trác Lâm.
Còn về phần làm nhân viên nghiên cứu thì thôi không cần nói, ít nhất cũng phải có bằng thạc sĩ, bây giờ công ty chiêu mộ người mới cũng đều là tiến sĩ cả.
Diệp Mặc cười nói: “Như vậy đi, mấy hôm nay cô giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ, sau này thì cô có thể làm tiếp tân, hoặc là đi qua bên tài vụ, quản lý chuyện mua sắm.”
“Được!” Trác Lâm ngửa mặt lên, cười rực rỡ.
Cô trang điểm hết sức trang nhã, nên nhìn trông rất thanh thuần và long lanh.
“Bên này!”
Sau đó, Diệp Mặc dẫn Trác Lâm đi tham quan một chút, rồi lại dẫn cô đến gặp mấy nữ nhân viên đang giúp đỡ chiếu cố bọn nhỏ.
Miệng của Trác Lâm rất ngọt, mở miệng đóng miệng đều là chị gái chị gái, cho nên rất nhanh đã thân quen.
Diệp Mặc sắp xếp xong xuôi thì liền đi đến phòng nghiên cứu, rồi bắt đầu bận rộn.
Hiện tại, nhiệm vụ vẫn chư hoàn thành, có lẽ phải chờ những loại thuốc này thành công thì mới được, cho nên hắn không thể lãng phí thời gian.
Lúc chiều, Diệp Mặc nhận được điện thoại của Ninh Vũ Đình, nàng nói là mình đã đến bên kia, sau đó, Ngô Diệu Long cũng gọi điện thoại qua, nói rằng đã sắp xếp xong xuôi.
Diệp Mặc liền yên lòng, rồi tiếp tục làm nghiên cứu.
Chạng vạng tối, Diệp Mặc về nhà đúng giờ, rồi bắt đầu làm cơm tối.
Những ngày gần đây, Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đều khá bận rộn, hai cô gái toàn 8 giờ tối mới về đến nhà.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Cuộc sống của Diệp Mặc vẫn theo quy luật, mỗi ngày đến công ty sinh vật Thần Châu, buổi tối trở về nhà làm live stream.
Có sự tham dự của Diệp Mặc, thì mấy hạng mục nghiên cứu phỏng chế, cải tiến thuốc đều có đột phá to lớn, khoảnh cách thành công đã rất gần.
Công ty cũng đang không ngừng mở rộng, không ngừng nhận người, và mua sắm các loại thiết bị mới, thành lập càng nhiều phòng nghiên cứu hơn.
Bên phía Ninh Vũ Đình cũng có tin tức tốt truyền về, nói là đã tìm được manh mối, đang tiếp tục đào sâu.
Diệp Mặc biết một chút tình huống thì cũng thấy hài lòng.
……
Đế Kinh, trong một biệt thự phong cách trang viên.
Rầm!
Kim Bảo Quý cầm chai rượu ở bên cạnh lên, rồi ném mạnh xuống đất.
Ông ta ngồi tại chỗ, gương mặt mập mạp phù phiếm kia đã trướng đến tái nhợt, lửa giận ngút trời.
Số tiền ông ta đầu nhập vào quỹ ngân sách lại thua lỗ rồi!
Mà vừa thua đã là mấy trăm triệu rồi!
Lần trước Từ Thiên Dật khiến cho ông ta thua mấy trăm triệu, đến bây giờ vẫn còn không kiếm được về, hiện giờ lại thua tiếp, mẹ nó! Dạo này đen đủi thế nhỉ!
Tuy rằng ông ta nhiều tiền, thế nhưng mà, cũng không thể thua lỗ như thế chứ!
Ai chịu nổi!
“Phế vật! Cmn, tất cả đều là phế vật! Cả đám đều là óc chó giống như Từ Thiên Dật kia!” Kim Bảo Quý càng nghĩ càng giận, lại đập mạnh chén rượu trong tay vào tường, “Dám thua tiền của tao đúng không! Xem tao có đánh gãy chân chó của chúng mày không nhé!”
Kim Bảo Quý lại lộ ra mấy phần dữ tợn, rồi lại bắt đầu mắng chửi.
Vương Kiều Kiều ở một bên thì đợi một lúc cho ông ta nguôi giận một chút, rồi mới ỏn ẻn nói: “Ông chủ Kim, ngài tức giận như vậy làm gì! Tiền mà, vẫn sẽ kiếm được về thôi! Cho nên không đáng tức giận như vậy đâu, chẳng may làm cho cơ thể xấu đi thì sẽ không tốt.”
Cô ta cảm thấy cũng không có gì to tát, ông chủ Kim nhiều tiền như vậy, thua một ít cũng chẳng sao.
Kim Bảo Quý rít một hơi xì gà, tức giận nói: “Anh chỉ là thấy khó chịu tôi, tại sao cả một đám quỹ ngân sách này đều là óc chó vậy! Như thế rồi mà vẫn còn có thể thua được!
Ông ta lại vươn tay ôm người ngọc phong tao ở bên cạnh, rồi thân mật một chút.
“Cmn, lại là ai đây!”
Đang vui vẻ thì điện thoại di động lại vang lên, Kim Bảo Quý hùng hùng hổ hổ đưa tay qua lấy, rồi không tình nguyện nhưng vẫn phải nghe: “Alo!”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?”
Ông ta kêu lên thất thanh rồi đứng bật dậy, gương mặt mập mạp đã tràn đầy chấn động và kinh ngạc, tiếp đó lại trở nên kinh hoảng, rồi hiện ra một vệt tái nhợt, giống như đang sợ thứ gì đó.
Vương Kiều Kiều bị ngã xuống đất, cái mông tiếp xúc với mặt đất nên kêu lên một tiếng: “Ai ui!”
Cô ta trở mình, vuốt vuốt cái mông, đang định hỏi ông chủ Kim xem có chuyện gì xảy ra, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cô ta đã nghệt cả ra.
Ông chủ Kim đứng ở chỗ kia, mặt đầy tái nhợt.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy ông chủ Kim lộ ra vẻ mặt như thế này.
Ông chủ Kim là một nhân vật lợi hại cỡ nào chứ!
Tư sản khoàng 6, 7 tỷ, tiền nhiều đến mức căn bản xài không hết, cũng có chút danh tiếng và quan hệ ở Đế Kinh, một nhân vật lợi hại như vậy thì làm sao có thể sẽ lộ ra biểu cảm sợ hãi như vậy chứ?
Ông ta . . .đang sợ cái gì?