Cộc cộc cộc!
Người hai bên trái phải đều hơi khom người, cung kính chào một câu: “Chủ tịch Diệp!”
Chỉ riêng Đoàn Khang Kiệt là vênh mặt lên, dáng vẻ như rất khinh thường.
Diệp Mặc quét mắt nhìn mọi người rồi mỉm cười đáp lại, khi ánh mắt hắn nhìn thấy người này thì lại hơi giật mình, hắn cũng có chút ấn tượng với người này! Tại sao lại đứng chung với cha con họ Đinh nhỉ, còn cả dáng vẻ vênh mặt đắc ý kia nữa?
Diệp Mặc cũng không để ý lắm, mà nhìn về phía cha con họ Đinh.
Hắn thản nhiên nói: “Đến chơi à!”
Đoàn Khang Kiệt cười nói: “Ui ui! Vẫn rất phách lối nhỉ!”
Công ty đã trở nên như vậy, thế mà tên ranh này nhìn thấy chủ tịch Đinh mà còn dám chảnh như vậy, tên này còn muốn mặt không!
Diệp Mặc nhíu mày nhìn về phía Đoàn Khang Kiệt.
Đoàn Khang Kiệt lại cười khẩy nói: “Hôm nay, chủ tịch Đinh đến đây là để chế nhạo cậu đấy! Ngày xưa, tập đoàn Đinh thị tốt bao nhiêu, nhưng vừa vào tay cậu thì đã thành cái dạng gì rồi!”
Đám người ở bốn phía nghe thấy lời này thì sắc mặt đều hiện lên vẻ cổ quái.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy được tình hình của công ty, hoàn toàn chính xác là rất bết bát, kém xa trước kia, từ khi công ty dính scandal, giá cổ phiếu giảm mạnh thì vị chủ tịch Diệp này cũng không có biện pháp gì để ứng phó cả, dưới cái nhìn của bọn họ, thì vị này đúng là một người không có bản lãnh gì, càng kém xa chủ tịch Đinh tiền nhiệm.
Chỉ là khi suy nghĩ lại thì cảm thấy cũng đúng, dù sao đây cũng là một phú nhị đại, tuy rằng có tiền, nhưng làm sao có năng lực mạnh hơn chủ tịch Đinh được chứ.
Vị phó quản lý Đoàn này làm như vậy thì chắc là muốn đi ăn máng khác rồi!
Cũng rất tinh ranh đấy!
Không ít người âm thầm nói, có vài người còn cực kỳ hâm mộ.
Đúng là qua chỗ chủ tịch Đinh làm việc tốt hơn bên này nhiều, cũng có tiền đồ hơn đi theo một tên phú nhị đại nhiều!
Bọn họ suy nghĩ đến đây thì hơi do dự, có nên học theo hay không đây.
Lúc này, rốt cuộc Đinh Hồng Lượng đã không nhịn được nữa, ông ta gào to một tiếng: “Im miệng!” Để ngăn không cho Đoàn Khang Kiệt nói tiếp.
Hôm nay, ông ta đến đây để nói lời xin lỗi, nếu như để cho Đoàn Khang Kiệt nói tiếp thì chỉ sợ không bồi tội được mà còn tăng thêm thù hận.
Đoàn Khang Kiệt còn đang định mở miệng nói tiếp, ông ta lập tức giật mình, quay sang mờ mịt nhìn về phía chủ tịch Đinh đã tái mặt.
Rõ ràng mình đang nói chuyện thay chủ tịch Đinh, vậy thì tại sao chủ tịch Đinh lại tức giận rồi?
Sau đó, ông ta lại ngơ người, trợn mắt lên nhìn cảnh chủ tịch Đinh kéo con trai mình đến trước mặt bóng người kia, rồi khom người cúi đầu.
“Quỳ xuống!”
Lại một tiếng rống vang lên, sau đó bịch một tiếng, thế mà đại thiếu gia Đinh Vân Thụy lại ngoan ngoãn quỳ xuống, gương mặt còn hiện lên vẻ cung kính.
Đoàn Khang Kiệt thấy cảnh này thì hai mắt trợn trừng trừng như chuông đồng, dường như tròng mắt sắp rơi ra ngoài, tâm thần thì đã kinh hãi đến cực điểm!
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở bốn phía đều sợ đến ngây người!
“Làm sao có thể?” Đoàn Khang Kiệt thì thào như đang nói mớ.
Một màn trước mắt này thật sự quá ly kỳ và quá hoang đường!
Theo Đoàn Khang Kiệt, thì rõ ràng chủ tịch Diệp mới là người chiếm thượng phong, mới là người thắng lợi, vậy thì tại sao phải cúi đầu nhận lỗi với tên ranh kia, thậm chí còn để cho con trai mình quỳ xuống chứ?
Đại thiếu gia Đinh Vân Thụy kia. . .
Ngày thường cũng cực kỳ ngông cuồng, tại sao bây giờ lại cam tâm quỳ xuống rồi?
Đoàn Khang Kiệt bỗng nhiên lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại, rồi lại cảm thấy mình hoa mắt nên dùng sức dụi mắt, nhưng mà làm thế nào thì cảnh tượng trước mặt cũng không hề thay đổi.
Ông ta lại ngây ra một lần nữa, cả người giống như hóa đá.
Sau đó, tâm thần ông ta xuất hiện một loại dự cảm xấu thì bắt đầu run lên.
Lần này, có thể ông ta đã đứng sai đội rồi!
Toàn bộ đại sảnh đã chìm trong tĩnh mịch, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía cửa ra vào, trong những ánh mắt ấy tràn ngập vẻ chấn động, kinh ngạc và mờ mịt.
Không ai biết chuyện gì đang diễn ra!
Khi tập đoàn đổi chủ, chủ tịch Đinh bị đuổi đi thì cũng sẽ không hèn mọn như vậy, hiện giờ, tập đoàn bị ông ta trả thù khiến cho giá cổ phiếu giảm mình, tình trạng đã rất tồi tệ, như vậy chủ tịch Đinh phải rất đắc ý mới đúng chứ.
Nhưng mà, tại sao lại cúc cung xin lỗi rồi?
Còn cả vị đại thiếu gia kia nữa, với tình cách ngông cuồng phách lối của anh ta thì làm sao có thể quỳ xuống trước mặt người ta chứ?
Đinh Hồng Lượng khom người, nhìn thấy con trai mình hoảng hốt quỳ tại chỗ, sửng sốt không nói lên lời thì thúc giục: “Xin lỗi mau! Mau nói!”
Cuối cùng Đinh Vân Thụy cũng mở miệng: “Thật. . . thật xin lỗi!” Khuôn mặt anh ta đã đỏ bừng lên.
Diệp Mặc liếc mắt dò xét Đinh Vân Thụy, sắc mặt của hắn vẫn rất hờ hững.
Tối hôm qua tên này còn rất phách lối, còn nói sẽ chơi chết mình cơ mà nhỉ!
Diệp Mặc nhếch miệng, rồi lại cảm thấy không thú vị.
Tối hôm qua, Diệp Mặc còn suy nghĩ xem đối phó với nhà họ Đinh này thế nào, nhưng không ngờ sáng sớm hôm nay Phương Quốc Văn gọi điện đến nói rằng cha con họ Đinh muốn gặp mặt hắn để xin lỗi.