Đinh Hồng Lượng ngẩng đầu, trên mặt gạt ra nụ cười nhiệt tình, nịnh nọt nói: “Diệp tiên sinh! Rất xin lỗi anh, tối hôm qua con trai tôi hồ đồ nên mới nói mê sảng, mong anh đừng để trong lòng.”
“Lúc trước, tôi cũng bị ma quỷ ám ảnh cho nên mới làm một ít chuyện hồ đồ, nhân đây tôi cũng muốn nói xin lỗi anh luôn, thật xin lỗi! Tôi nguyện ý đền bù cho tổn thấy của Diệp tiên sinh, chỉ hy vọng Diệp tiên sinh sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Còn nữa, những chuyện ông chủ Kim kia làm đều không liên quan đến tôi!”
“Thật sao?” Diệp Mặc lạnh nhạt nheo mắt nhìn ông ta, rồi lại cười giễu cợt.
“Đương . . . đương nhiên!” Đinh Hồng Lượng vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì tâm thần đã run lên, chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Khí thế của người này cũng quá kinh khủng rồi, chỉ mới liếc mắt nhìn qua đã khiến cho ông ta run sợ rồi.
Người này, đến cùng là có bối cảnh gì đây?
Đinh Hồng Lượng không nhịn được mà gượng cười, trong lòng thì lại cực kỳ sợ hãi.
Chỉ nhấc tay mà đã nện xuống vài tỷ, thậm chí không tiếc lãng phí hơn 2 tỷ chỉ để hả giận, bản lãnh và năng lượng lại cực kỳ to lớn, có thể vặn ngã một nhân vật như ông chủ Kim thì chứng tỏ thực lực và bối cảnh của người này phải kinh khủng đến mức ông ta không thể tưởng tượng!
Diệp Mặc vẫn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Đinh Hồng Lượng chứ không lên tiếng.
Một lát sau, Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Ông chủ Đinh, con trai ông đã quỳ rồi, sao ông không quỳ một chút!”
“Chuyện này. . .” Đinh Hồng Lượng hơi giật mình, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Để ông ta quỳ xuống?
Điều này cũng hơi quá đáng rồi!
Dù sao ông ta cũng là một nhân vật có thân phận và mặt mũi, đến đây cúc cung tận tụy xin lỗi đã là rất có thành ý rồi, sao có thể bắt ông ta quỳ xuống!
Tất cả mọi người ở bốn phía đều giật mình kinh ngạc khi nghe thấy lời này.
Câu nói này, cũng quá nhục nhã người khác rồi!
Chủ tịch Đinh sẽ không bao giờ đồng ý đâu!
“Không quỳ sao? Vậy thì quên đi, coi như hôm chúng ta chưa từng gặp mặt!” Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Ông chủ Đinh, mặc dù ông không bẩn như ông chủ Kim, nhưng cũng có không ít thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng nhỉ! Vậy ông phải cẩn thận đấy nhé!”
Đinh Hồng Lượng nghe thấy thế thì thân thể run lên, khuôn mặt đang đỏ bừng đã lập tức biến thành tái nhợt.
Ông ta xiết chặt nắm đám, run rẩy vài cái, cuối cùng thì cũng quỳ xuống.
Đinh Vân Thụy ở một bên cũng sợ ngây người, anh ta thất thanh kêu lên sợ hãi.
“Cha. . .cha. . . cha. . .”
“Không . . . không sao!” Đinh Hồng Lượng miễn cường cười nói, rồi lại ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Diệp tiên sinh, như vậy. . . được rồi chứ!”
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Đinh Hồng Lượng, lạnh lùng nói: “Ông vừa mới nói muốn đền bù tổn thất cho tôi, ông chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu?”
Đinh Hồng Lượng cười gượng nói: “5. . .500 triệu! Tối đa. . .”
Diệp Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: “Được! Tôi còn có một điều kiện, thời gian gần đây ông lại mở một công ty nhỉ, còn sửa sang không ít nhà hàng nhỉ, chuyển tất cả qua cho tôi đi! Sau này, ông đừng đặt chân vào lĩnh vực ăn uống nữa, vậy thì chúng ta giải quyết xong!”
Đinh Hồng Lượng do dự một lúc lâu, rồi vẫn cắn răng, dứt khoát gật đầu: “Được!”
Hiện giờ, ông ta chỉ muốn kết thúc ân oán này, chứ không muốn có kết cục thê thảm như ông chủ Kim kia, cho nên trả một cái giá đắt như thế nào cũng đều đáng giá.
“Vậy thì. . .quyết định như thế đi!”
Diệp Mặc mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ vai Đinh Hồng Lượng, rồi lại liếc mắt mỉm cười với Đinh Vân Thụy, sau đó vui vẻ cất bước đi qua người hai cha con họ Đinh.
Hai cha con họ Định lập tức thở phào một hơi.
“Phó quản lý Đoàn đúng không!” Diệp Mặc đi vài bước, tiến đến gần bóng người đang sợ ngây người kia, mỉm cười nói: “Ông có thể đi, đừng để cho tôi nhìn thấy ông lần nữa!”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp đi qua.
Bịch!
Bóng người đang ngây người kia bỗng nhiên ngã oặt ra đất, gương mặt trắng bệch kia đã tràn đầy vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.
Ông ta đứng sai đội thật rồi!
Đến cả một nhân vật lợi hại như chủ tịch Đinh mà còn phải quỳ xuống, ăn nói khép nép với vị này để cầu xin tha thứ, chứng tỏ địa vị của người này cực kỳ kinh khủng, thế mà ông ta lại đắc tội với một nhân vật như vậy!
Đoàn Khang Kiệt càng nghĩ thì càng choáng váng, chỉ hận không thể quất cho mình mấy bàn tay.
Chờ bóng người kia vào thang máy rồi đi lên trên, thì đại sảnh đang tĩnh mịch bỗng nhiên bùng nổ, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ rung động, và không thể tin nổi.
“Đi thôi!” Cha con Đinh Hồng Lượng đứng lên, quay người nhìn lại một chút rồi cười khổ, sau đó liền cất bước rời đi.
Diệp Mặc đi lên trên tầng trên để gặp một đám quản lý cấp cao.
“Chủ tịch Diệp!”
Trên mặt bọn họ tràn đầy rung động, thần sắc còn cung kính hơn lúc trước, hiển nhiên là đã biết chuyện ở bên dưới.
“Mở thêm cửa hàng đi! Những cửa hàng dính scandal thì đổi biển hiệu đi!”
Diệp Mặc trò chuyện với bọn họ về kế hoạch phát triển trong tương lai, hiện giờ cũng là thời điểm khuếch trương, cho nên phải mở thêm cửa hàng, nhà hàng để tăng quy mô tập đoàn và dư luận, như vậy sẽ trợ giúp cho giá cổ phiếu tăng lên.
Thật ra Diệp Mặc vẫn rất coi trọng tập đoàn Diệp thị này.
Trò chuyện xong xuôi thì Diệp Mặc liền đi đến tổng viện Nhân Hoa.
“Chủ tịch Diệp!”
Viện trưởng Dư lại đích thân ra ngênh đón, rồi dẫn Diệp Mặc đi xem các nơi, lại giới thiệu tình hình gần đây của bệnh viện.
Đi được một lúc, viện trưởng Dư lai nghĩ đến một chuyện, thì bắt đầu nói đến một chuyên gia người nước N.