Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 882 - Chương 882: Thượng Đế Đến Cũng Không Cứu Được!

Chương 882: Thượng Đế đến cũng không cứu được! Chương 882: Thượng Đế đến cũng không cứu được!

“Vị chuyên gia này cực kỳ nổi tiếng trên quốc tế, bệnh viện chúng ta dùng rất nhiều tiền để mời về mà cũng chỉ có thể ký hợp đồng một năm!”

“Ông ấy vô cùng lợi hại ở trong lĩnh vực khoa tim ngoại, là cấp bậc đỉnh cấp nhất trên thế giới!”

Viện trưởng Dư cười nói: “Lát nữa ông ấy có một ca phẫu thuật trực tiếp toàn cầu, chủ tịch Diệp có hứng thú qua xem một chút hay không?”

Vài ngày trước ông ta cũng đã nghe viện trưởng Lưu ở bên thành phố H nói vị chủ tịch Diệp này đã thi giấy phép bác sĩ, còn nói y thuật của chủ tịch Diệp vô cùng lợi hại, ông ta cũng có chút nghi ngờ với điều này, dù sao chủ tịch Diệp cũng còn rất trẻ, nên y thuật có thể lợi hại đến mức nào chứ.

Nhưng có thể thi được giấy phép, thì chứng tỏ chủ tịch Diệp rất có hứng thú với y học.

“Trực tiếp toàn cầu?” Diệp Mặc nghe thấy thế cũng có chút hứng thú.

Viện trưởng Dư cười nói: “Đúng vậy, những bệnh viện lớn, và trung tâm y tế lớn trên thế giới đều sẽ xem, dù sao người ta cũng rất nổi tiếng mà!”

Diệp Mặc gật đầu: “Tốt! Vậy thì đi qua xem một chút!”

“Bên này!” Viện trưởng Dư dẫn Diệp Mặc đi qua.

Một lát sau, chợt nghe thấy một tiếng gầm thét bên kia hành lang, sau đó chính là một tiếng mắng to bằng tiếng nước N.

“Ngu xuẩn!”

Viện trưởng Dư nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể nhận giọng điệu không vui vẻ kia.

Tất nhiên Diệp Mặc nghe hiểu, dường như ca phẫu thuật này xảy ra vấn đề!

“Chuyện gì thế này!” Viện trưởng Dư nói thầm một cau, rồi tăng nhanh tốc độ, khi đến cửa thì nhẹ nhàng gõ vài cái, sau đó liền đẩy cửa bước vào.

Đây là một văn phòng đơn độc khá hào hoa, bên trong đã có không ít người tụ tập, một người đàn ông khoảng 40 tuổi có sắc mặt âm trầm đang phẫn nộ gào thét với đám người phía trước: “Các người kiểm tra kiểu gì? Bác sĩ Hoa quốc đều vô trách nhiệm như vậy sao?”

“Vì sao không kiểm tra rõ ràng tình trạng của bệnh nhân trước?”

Người này nói xong còn vỗ bàn một cái, sắc mặt đã tái nhợt vì giận dữ.

Ông ta đang nói tiếng nước N, bên cạnh còn có người phiên dịch.

Một bác sĩ của Nhân Hoa nhỏ giọng giải thích: “Bọn tôi đã kiểm tra từ sớm rồi, khi đó không có vấn đề, nhưng hôm nay kiểm tra lại thì mới phát hiện tình trạng chuyển biến xấu.”

Tình huống trước mắt không phải lỗi của bọn họ thật, dù sao thì ai cũng không thể đoán trước được tình trạng của bệnh nhân sẽ chuyển biến xấu.

“Các người sẽ bồi thường danh dự cho tôi sao? Bồi thường nổi sao?” Người kia lại tức giận quát lên, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như bây giờ hủy bỏ ca phẫu thuật trực tiếp này, thì các đồng nghiệp trên quốc tế sẽ nghĩ thế nào, nhất định là sẽ nói vớ nói vẩn, rồi ảnh hưởng đến danh dự của ông ta, cả đời này của Shinichi Amano ông ta coi trọng nhất là danh dự, còn coi trọng hơn cả tính mạng của mình.

Shinichi Amano nhỏ giọng mắng: “Nếu như biết các người làm ăn kiểu này thì tôi sẽ không đến đây rồi!”

Người phiên dịch ở bên cạnh hơi do dự, nhưng vẫn phiên dịch.

Đám bác sĩ Nhân Hoa ở đối diện đều thay đổi sắc mặt, có người còn tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

Một bác sĩ Nhân Hoa ngẩng đầu, phẫn nộ quát: “Ông nói chuyện kiểu gì thế, chuyện này cũng không phải lỗi của chúng tôi, bây giờ ông lo lắng vấn đề trực tiếp, còn không bằng lo nghĩ cách cứu bệnh nhân, nghĩ cách phẫu thuật đi, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì bệnh nhân sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Shinichi Amano tức giận nói: “Cứu như thế nào! Đã không cứu nổi rồi, dù Thượng Đế đến thì cũng không cứu được cô ấy!”

Nếu như có thể cứu thì ông ta sẽ tức giận đến mức này sao, cũng bởi vì hết hy vọng cho nên ông ta mới tức giận như vậy, mới phải hủy bỏ trực tiếp!

Tình trạng của bệnh nhân đã không thể cứu chữa được nữa rồi, ông ta không cứu được, trên đời này cũng không có người nào có thể cứu được, bởi vì ông ta chính là đại diện cho cấp cao nhất trong lĩnh vực khoa tim ngoại này rồi.

Bác sĩ Nhân Hoa kia trầm mặc một lúc, rồi quay sang nói với đám bác sĩ bên cạnh: “Hay là. . .đi hỏi các chuyên gia còn lại của bệnh viện?”

“Hừ! Hỏi cũng vô dụng, tôi rất rõ ràng trình độ chữa bệnh ở Hoa quốc!” Shinichi Amano vênh mặt lên, mặt mũi tràn đầy kiêu cương.

Trong giọng nói còn mang theo một tia khinh thường.

Trình độ chữa bệnh của Hoa quốc còn kém rất nhiều nước trên thế giới, chứ đừng nói là một chuyên gia đỉnh cấp như ông ta.

Khuôn mặt của đám bác sĩ Nhân Hoa lại đỏ lên vì quẫn bách, tuy rằng trong lòng có phẫn uất, nhưng lại không thể làm gì.

Viện trưởng Dư nhìn một lúc, rồi mới đi vào.

“Có chuyện gì xảy ra?”

Tâm trạng của ông ta đang cực kỳ khó chịu, vốn định mang chủ tịch Diệp đến đây để xem náo nhiệt, để cho chủ tịch Diệp vui vẻ, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đây chẳng phải để cho chủ tịch Diệp xem trò cười sao!

Một đám bác sĩ Nhân Hoa đều quay người, cung kính hô lên một tiếng: “Viện trưởng!”

Khi thấy người thanh niên ở bên cạnh thì bọn họ hơi giật mình, rồi vội vàng cung kính kêu lên một tiếng chủ tịch Diệp.

Không ít người trong số họ đều biết vị ông chủ trẻ tuổi này.

Viện trưởng Viên ngày trước cũng bị ông chủ mới này đuổi việc, sau đó viện trưởng Dư mới có thể lên nắm quyền.

Bọn họ cũng khá thích người ông chủ mới này, từ khi bệnh viện đổi chủ thì các quy tắc đều rất nghiêm ngặt, tiền cũng nhiều, đãi ngộ của nhân viên cũng cao, trang thiết bị đều đổi các loại tiên tiến nhất.

Bình Luận (0)
Comment