Hơn 11 giờ, Trác Lâm tìm thấy Diệp Mặc.
“Anh Diệp, cha tôi đã đặt khách sạn rồi, ông ấy đang chờ chúng ở đó!”
Hai người đi xuống dưới, Diệp Mặc thấy Trác Lâm muốn lái xe thì nói: “Lái một xe thôi!”
Có thể sẽ phải uống rượu, nên lát phải nhờ Trác Lâm trở về.
“Ừm!” Trác Lâm hơi ngơ ngác một chút, khi ánh mắt nhìn qua chiếc xe thể thao ngầu lòi kia thì lập tức sáng lên.
Diệp Mặc mở cửa, vẫy tay với Trác Lâm, nói: “Lên xe thôi!”
Trác Lâm lên xe, cài dây an toàn, cô cúi đầu nhìn thoáng qua thì khuôn mặt hơi đỏ lên, nói nhỏ: “Đi. . . đi thôi!” Trong giọng nói còn có vài phần thẹn thùng.
Một gian phòng riêng trong khách sạn.
Một người đàn ông đang ngồi ngay ngắn.
Người này khoẳng hơn 50 tuổi, tướng mạo đàng hoàng, dưới đôi mày rậm anh tuấn là một đôi mắt trong vắt có thần, và có vài phần khí độ uy nghiêm.
Ông ta đang cầm điện thoại di động xem tin nhắn, sau khi đặt xuống thì lại cười đắc ý.
Hôm nay, cuối cùng cũng có thể “chiếu cố” thằng nhóc kia rồi!
“Đợi lát nữa phải cho cậu ta một cái hạ mã uy(*)!”
(*) ý nói hạ uy phong của đối phương.
Ông ta mở chai Mao Đài ở bên cạnh, rồi đổ đầy tràn vào hai chén khá to.
Sai khi đặt chai rượu xuống thì lại cười.
Ông ta thừa nhận thằng nhóc này có chút bản sự, có thể vặn ngã họ Kim kia thì chứng tỏ năng lực rất không tầm thường, tư sản cũng không ít, một cái sinh vật Thần Châu, một cái Hoa Thiên An Phòng, tư sản cao hơn ông ta nhiều.
Nhưng mà, những thứ này không phải là của thằng nhóc kia, mà là của gia tộc cậu ta, mà Trác Lân Phong ông ta thì khác, tất cả những gì đang có đều do ông ta dốc sứa làm ăn, tất cả đều thuộc về bản thân ông ta.
Hơn nữa, hiện giờ sinh vật Thần Châu chỉ mới được đánh giá giá trị mà thôi, cho nên cũng không thể tính.
Nghe con gái nói thì thằng nhóc này còn rất có tài hoa, vừa biết ca hát lại còn biết chơi nhạc, nhưng ông ta không hề coi trọng những thứ này, theo ông ta, thì đây đều là những thứ chẳng có tác dụng gì.
Cho nên, ông ta vẫn rất không phục, sao hai cô con gái bảo bối của mình lại có thể hướng về người ngoài, “lấy tay bắt cá” chứ!
Hôm nay, ông ta phải cho thằng nhóc này biết thế nào là trời cao đất rộng!
Trác Lân Phong cười khinh thường: “Nghe Lâm Lâm nói, thì thằng nhóc này còn rất đẹp trai! Hừ, có thể đẹp trai đến cỡ nào chứ, nhớ năm đó, mình cũng cực kỳ đẹp trai mà!”
Trác Lân Phong thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, khoảng 20 phút sau, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, lại có giọng nói của con gái truyền vào: “Là phòng này!”
Tâm thần ông ta run lên, cuống quít ngồi thẳng, ưỡn ngực, sửa sang và vạt.
Sau đó, sắc mặt lại trầm xuống, lộ ra vài phần khí độ uy nghiêm.
Một bóng người tịnh lệ mở cửa bước vào, chính là Trác Lâm.
“Cha!”
“Lâm Lâm!” Trác Lân Phong mỉm cười thân thiết, ánh mắt chuyển qua người phía sau con gái.
Khi thấy rõ thì ánh mắt ông ta hơi trì trệ, cả người đều ngây dại.
Người này. . . cũng quá đẹp trai rồi đấy!
Ông ta cũng hơi rung động, còn nhìn đến mức hoảng hốt thất thần.
Trác Lâm thấy biểu cảm của cha mình là lạ thì nhỏ giọng hô: “Cha?”
“A!” Lúc này Trác Lân Phong mới hồi phục tinh thần, mặt mo lại hơi đỏ lên.
Ông ta còn tưởng rằng người này chỉ hơi đẹp trai mà thôi, cùng lắm thì đẹp trai như đám người mẫu hoặc là ngôi sao thần tượng kia, nhưng nào ngờ lại đẹp trai đến mức độ này! Chẳng trách Lâm Lâm lại yêu thích cậu ta, lại quét nhiều tiền như vậy, còn chạy qua bên công ty kia làm việc nữa.
Chỉ là, dường như cậu ta không có hứng thú gì với Lâm Lâm thì phải.
Mà cũng đúng, dáng dấp như này mà sẽ thiếu phụ nữ à, huống chi, cậu ta cũng có con rồi.
Trác Lâm đi qua, nhỏ giọng nói: “Cha, có phải cực kỳ đẹp trai không?”
“Khụ khụ! Cũng. . .cũng bình thường thôi!” Trác Lân Phong nhất thời ho khan một tiếng, giả bộ như rất khinh thường, nói: “Chẳng lẽ cha con năm đó. . .kém cậu ta à?”
“Kém xa lắm! Căn bản là không thể so sánh!” Trác Lâm cười khúc khích.
Sắc mặt Trác Lân Phong cứng đờ, chỉ cảm tháy có chút mất thể diện nên đành phải ho khan vài tiếng để bớt xấu hổ.
Trác Lâm quay người giới thiệu cho Diệp Mặc.
“Anh Diệp, đây là cha tôi!”
“Chào chú Trác!” Diệp Mặc mỉm cười, tiến lên vài bước rồi vươn tay ra.
“Người trẻ tuổi, cũng không tệ nhỉ! Vừa tuấn tú lịch sự, bản lãnh lại không nhỏ nha!” Trác Lân Phong cũng không đứng dậy, mà bày ra vẻ bề trên nên chỉ đưa tay, tùy ý nắm tay với Diệp Mặc một cái.
“Chú Trác quá khen rồi!” Diệp Mặc thấy thế thì lông mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì.
“Biết uống rượu không? Nào nào nào, uống cùng tôi một chén trước nhé!” Trác Lân Phong cười, đẩy chén rượu trên bàn qua, lại dùng ánh mắt thị uy để quét qua.
“Được!” Diệp Mặc vui vẻ lên tiếng, hắn cầm chén rượu trên bàn lên, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Trác Lân Phong không khỏi ngơ ngác một chút.
Ông ta còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ do dự, hoặc là từ chối một chút, không ngờ lại sảng khoái, dứt như vậy.